Chương 185:
Ba năm đó, bao nhiêu đêm bị tra tấn năm bên cạnh cái bồn cầu để ngủ, bao nhiêu đêm khó chịu đau đớn đến mất ngủ, ngay cả hít thở cũng khó khăn, chỉ có thể dựa vào góc tường, ngồi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà của phòng vệ sinh giữa đêm khuya, cô đơn lạnh lão chỉ có ngẩn ngơ với ngẩn ngơ, không hề có một việc gì khác để làm…
Lẽ nào, vẫn không đủ để khiến cô hiểu ra những chuyện mà trước đó vẫn chưa hiểu được rõ hay sao?
Cô dùng thời gian ba năm, nghĩ đi nghĩ lại, là vì để tìm ra chứng cứ chứng minh bản thân bị oan lúc đầu.
Nhưng nghĩ càng nhiều, cô lại càng thức tỉnh.
Đến cuối cùng, khi cô ấy lại một lần nữa nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đó, thì không còn là để tìm chứng cứ chứng minh bản thân bị oan nữa, mà là để chứng minh bản thân đã đoán sai rồi.
Không nói gì mà chỉ mỉm cười, ở khóe môi của cô hơi cong cong lên, sự đau khổ, tràn ra ở trong miệng, cuối cùng, cô vẫn đoán đúng rồi.
Từ lúc Á Côn bắt đầu chỉ trích cô, Giản Đường đã biết, trong ba năm đó, bản thân đã làm ra những chuyện nực cười đáng buồn đáng thương như thế nào – cô vì để chứng minh mình đã đoán sai, vì để chứng minh Hạ Vi Minh vô tội, mà cô đã giày vò bản thân nhớ đi nhớ lại những kí ức mà cô vốn không hề muốn nhớ lại ấy.
Cô ấy ngốc sao?
Cô ấy ngố!
c Nếu không thì, trong ba năm đó, rõ ràng sớm đã nhận ra răng Hạ Vi Minh “không trong sạch”, nhưng vẫn nhớ đi nhớ lại cái kí ức đó, nhớ lại những gì xảy ra trong quá khứ, tìm ra chứng cứ “vô tội” của Hạ Vi Minh, để phụ nhận sự hoài nghi ở sâu thẳm trong lòng của mình.
“Cô cười rồi, Giản Đường, cô cười rồi, cô đang cười cái gì chứ! Cô cười vì Vi Minh đã chết, cô cười vì kế sách của cô đã thực hiện được rồi sao?
Giản Đường, cô thật vô liêm sỉ! Cô còn cười à! Cô không được phép cười!” Á Côn bị nụ cười kỳ quái không nói thành lời của người phụ nữ đang quỳ ở trước mặt này làm cho phẫn nộ, một ngọn lửa tức giận nổi lên trong lòng.
Cô ngửa đầu lên, nhìn Á Côn cười, không có một chút tiếng cười nào phát ra, nụ cười khiến cho trong lòng người ta cảm thấy chán ghét, nụ cười đó, kỳ quái không nói thành lời, khiến cho cả Á Côn, Hạ Vũ và những người khác đều cảm thấy hoảng sợ.
Người phụ nữ đó cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói thô khàn kích thích vào nào bộ của từng người: “Á Côn, cảm ơn.
Tôi cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh” Là anh đã kéo tôi ra khỏi sự hoang tưởng kia, khiến cho tôi đối diện thẳng với sự hoài nghỉ Hạ Vi Minh ở sâu trong lòng.
Những gì Á Côn chỉ trích, cô trước giờ đều chưa từng làm, Á Côn lại tức giận rõ ràng như vậy, vậy nói lên điều gì?
Nói lên rằng Hạ Vi Minh đã thực sự nói ra những lời nói dối không đúng sự thật với Á Côn!
Chuyện của năm đó, nhiều điểm đáng ngờ như vậy, cô không làm gì cả, cuối cùng lại trở thành “chứng cứ bất lợi với cô”, cái gọi là “chứng cứ” là gì? Chính là những tin nhắn và những cuộc gọi cho mình ở trong điện thoại của Hạ Vi Minh trước khi cô ấy xảy ra chuyện!
Chưa bao giờ nghĩ về Hạ Vi Minh lúc đó.
Cô thực sự cảm ơn Á Côn.
Nhưng câu nói này, ở trong tai của những người khác, thì lại giống là khiêu khích hơn.
Á Côn thẹn quá hóa giận, một câu “Cảm ơn”
của Giản Đường, lại có thể hoàn toàn khiến cho thần kinh của anh nổ tung ra, “Cảm ơn? Cô nói cảm ơn?” Anh đang sỉ nhục cô, mà cô lại nói “Cảm ơn”?
Ôi trời!
Ôi trời!
Ôi trời!
Chìa tay ra túm chặt lấy tóc của Giản Đường, thô bạo đưa chai rượu đang cầm trên tay đến trước mặt của Giản Đường: “Được thôi, cô muốn cảm ơn tôi, thì uống hết chai rượu này đi.
Nếu cô uống hết chai rượu này, tôi lập tức sẽ bảo các anh em ở đây xóa hết ảnh và video trong điện thoại đi”
“Thế nào, công bằng đúng không, năm đó cô cưỡng ép Vi Minh uống hết chai rượu whisky, hôm nay đến lượt cô uống hết chai rượu whisky.
Á Côn tôi xin thề ở đây, sau này sẽ không gây phiên phức cho cô nữa” Á Côn vẻ mặt hung ác, “Thế nào, uống, hay không uống đây?”
Uống, hay không uống?
Giản Đường rủ mắt xuống, không nói gì chỉ nhìn vào chai rượu whisky.
Tô Mộng bị bịt miệng lại, trợn to mắt, “Ư tư” không phát ra tiếng.
“Tôi không hề làm.
Tôi cũng không thể uống rượu.” Cô chậm rãi giải thích, cô không hề làm, không hề làm chính là không hề làm.
Cô cũng không thể uống rượu, cô lúc trước là vì cái gì, mới nhãn nhịn sự sỉ nhục, nhãn nhịn sự cười nhạo, đi làm những chuyện mà không ai nguyện ý làm…