Chương 192:
Cánh tay giấu dưới chăn của cô, ở chỗ anh không nhìn thấy, lại càng lúc càng siết chặt lại!
“Giản Đường, có bao nhiêu lần may mắn để cô tiêu xài, có bao nhiêu tính mạng để cô mang ra cá cược? Cô nói cho tôi biết, nếu như tôi không xuất hiện kịp thời, thì cô sẽ như thế nào!”
Câu nói này, khiến cho tất cả lí trí của Giản Đường, đều tan tành hết!
Đột nhiên ngẩng đầu lên!
Vô cùng hung dữ!
“Ai cần anh phải xuất hiện? Ai bảo anh phải xuất hiện! Ai cầu xin anh phải xuất hiện!”
Cô tức giận đến mức run rẩy! Hai mắt đỏ hoe nhìn anh ấy!
Thẩm Tư Cương! Là ai, đã biến tôi thành bộ dạng như thế này! Anh đừng giả bộ nữa! Tôi quỳ xuống, tôi hèn hạ, tôi cá cược tính mạng, anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ!
Ai bảo tôi “hại chết” Hạ Vi Minh mà anh yêu thương!
Ai bảo tôi không biết suy nghĩ mà đem lòng yêu anh!
“Chủ tịch Thẩm! Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu: Không thể tha thứ!
Không có cách nào để tha thứ!
Nếu như cô thực sự có tội, vậy thì, rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, thì sẽ đáng đời cô!
Nhưng cô không hề làm, mà anh, lại không nguyện ý nghe bất cứ một lời giải thích nào của côi Á Côn chất vấn ở trong phòng riêng của Đông Hoàng, những câu chất vấn đó, vẫn còn văng vắng bên tai!
Những lời đó, cũng là chứng cứ chứng minh tính cách của Hạ Vi Minh!
Sau đó, cô nhìn vào trong đôi mắt của Thẩm Tu Cẩm, cất giữ nỗi căm hận vào trong đó!
Nếu như anh nguyện ý tốn nhiều thời gian hơn một chút, nếu như anh tin tưởng bản thân mình, nếu như…không! Không có nếu như! Chỉ có kết quả cô phải ngồi tù oan ức ba năm!
Thẩm Tư Cương ngạc nhiên khi thấy được nỗi căm hận trong ánh mắt của cô, đây là điều mà từ trước đến nay chưa từng thấy, bất luận là ba năm trước hay ba năm sau, bất luận là Giản Đường kiêu ngạo, hay là Giản Đường tâm thường, cũng chưa từng nhìn thấy!
Nhưng mà hôm nay, anh lại thực sự nhìn thấy nỗi căm hận trong mắt của cô!
Một sự đau đớn, truyền đi khắp cơ thể, hơi thở của anh càng thêm nặng trĩu!
Giản Đường chỉ có thể yêu anh, Giản Đường sao,
lại có thể hận anh?
Đột nhiên, cản chặt răng, bỏ qua sự đau đớn ở trong lòng,
Ánh mắt Thẩm tĩnh của anh, đặt trên người của cô,
Giản Đường bỗng nhiên cười nhạt: “Chủ tịch Thẩm, Hạ Vi Minh của anh không hề vô tội!”
“Ha… chuyện đến ngày hôm nay, cô vẫn muốn biện minh sao?”
Trong đôi mắt của Giản Đường vừa mới lóe lên một tỉa hi vọng, rồi lại dịu xuống… Quả nhiên là như vậy, anh không tin cô, tận sâu trong lòng cũng không tin cô,
Khi sự giải thích ở trong mắt của anh ấy, trở thành khuyết điểm… Giản Đường nói với bản thân: Không cần giải thích,
Cô lại tự nói với bản thân: Đừng có làm chuyện dại đột, để khiến anh ấy tin nữa,
Nhưng cô vẫn không đủ thoải mái, cô sắp bị bản thân giày vò đến phát điên rồi, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng cạnh giường, giống như báo thù chế nhạo nói: “Hạ Vi Minh, chết chưa hết tội, cô ta đáng bị như vậy: Một cánh tay bỗng nhiên giơ lên cao, vung về phía khuôn mặt của Giản Đường, sắc mặt Giản Đường trắng bệch, theo phản xạ nhắm chặt mắt lại,
Sự đau đớn như trong dự đoán, không hề giáng xuống người của cô, “Bịch” một tiếng, âm thanh đấm lên trên tường, nổ ra bên tai của cô,
“Giản Đường, cô trở thành như vậy, tầm thường cũng được, thê thảm thì cũng kệ đi, tôi còn tưởng cô vẫn là Giản Đường.
Người chết cũng đã chết rồi, cô vẫn còn muốn sỉ nhục, diện mạp như vậy, thật khiến người ta thấy kinh tởm!”
Một tiếng động to, trong mắt của Thẩm Tư Cương lóe lên sự thất vọng vô cùng, đóng sập cửa lại đi ra ngoài!