Chương 194:
Kìm nén, nặng trĩu, giống như một con quái vật bị thương, không dám gào thét to lên,
Tô Mộng đứng yên đó, giống như một bức tượng, đứng trước cửa phòng bệnh của Giản Đường, không cử động gì một hồi lâu,
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong phòng bệnh, tiếng gào thét kìm nén nặng trĩu đó, dần dần biến mất, Tô Mộng càng thêm tập trung để nghe, rồi xác định, người phụ nữ trong phòng bệnh đã bình tĩnh lại rồi,
Cô không vội vàng đi vào, lại trôi qua khoảng một phút, Tô Mộng vẫn cứ đứng ngoài cửa, đợi đúng một phút, mới giơ cánh tay lên, quyết định ngõ cửa,
Đẩy cửa bước vào,
Nhìn vào người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, đúng lúc, cô ấy cũng đang nhìn mình,
Hai đôi mắt đối nhau, trên gương mặt thanh toát của Tô Mộng, nở ra một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Đường, vẫn ổn chứ?”
“Ừm.
Em không sao rồi”, người phụ nữ ở trên giường, đã không còn nhìn ra bộ dạng bị thương ban nãy nữa, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói, số em may mắn”
Dáng vẻ bình tĩnh ấy, vực lên cơn khó chịu trong lòng Tô Mộng, nếu như không phải vừa nấy, tự mình nghe thấy tiếng gào thét kìm nén ở ngoài cửa, thì cũng tin lời cô ấy nói rồi,
Tô Mộng nhìn Giản Đường, ra sức lung lay vai của cô, chất vấn cô: Tại sao vừa nãy cô không khóc lên! Tại sao cô lại không nói gì! Tại sao cô phải giả vờ như không có chuyện gì!
Cô thực sự không sao chứ? Vậy tại sao cô phải ở một nơi mà người khác không nhìn thấy, một mình gào thét lên! Vậy trong tiếng gào thét của cô, tại sao tôi lại nghe thấy sự kìm nén đau khổ ở trong lòng!
Rõ ràng người khó chịu nhất là Giản Đường, nhưng người run tay, lại là Tô Mộng,
Tô Mộng dường như, ở trên người của Giản Đường, nhìn thấy quá khứ của bản thân… Cái quá khứ đáng chết đó, cô muốn quên đi, nhưng hôm nay, lại vì Giản Đường, mà phải nhớ lại nó!
“Có đói không?” Một hồi lâu, Tô Mộng mới kiếm chế được sự dao động ở trong lòng của mình, lấy lại bình tĩnh nói với Giản Đường: “Muốn ăn cái gì, để tôi đi mua về”
Nói xong, đứng lên chuẩn bị đi, đột nhiên, cánh tay bị túm chặt lại, trên giường ở đẳng sau, giọng nói thô ráp cất lên gọi: “Chị Mộng”
Tô Mộng không quay đầu lại,
Giọng nói thô khàn ở phía sau nói nói lên một câu: “… Bả vai, em mượn một chút, có được không?”
Trong lòng Tô Mộng bỗng run rẩy, khóe mắt của cô hơi cay cay… Không nói gì, cô quay người, thì bị một cánh tay, ôm vòng lấy phần eo, rồi một cái đầu vùi vào trong lồng ngực của cô,
Cản nhận được rõ ràng, cái đầu đó, ở trong lông ngực mình, đang hơi hơi run lên, Tô Mộng không nhìn thấy biểu cảm của Giản Đường, nhưng có thể đoán được, đồ ngốc này, chắc chắn đang trộm khóc,
Thở phảo một hơi… Đây cũng là chuyện tốt,
Một người không biết khóc, cuối cùng cũng học được cách khóc rồi,
“Tiểu Đường, cô có còn nhớ không, tôi đã từng nói, Tô Mộng tôi trà trộn ở thành phố S, thờ ơ lạnh nhạt quen rồi, nhưng lại đối xử với cô rất đặc biệt,
Không phải tôi lương thiện, tôi khoác lác cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng lại đối với cô có chút đặc biệt,
Tiểu Đường, lúc trước, tôi cảm thấy cô và tôi của lúc đầu, rất giống nhau,
Nhưng mà bây giờ, tôi phát hiện, thực ra chúng ta vốn dĩ không giống nhau,
Tôi mới biết, cô sinh ra ở một gia đình quyền thế, là cô chủ của nhà họ Giản ở thành phố S,
Mà tôi, vân luôn là một đứa con của một gia đình nghèo khó,
Tôi từng chịu khổ, từ bé đã phải chịu khổ, vì vậy, những chuyện xảy ra sau đó, tôi dễ dàng hiểu được, cũng may là lúc nhỏ đã phải chịu những sự đau khổ đó,
Nhưng cô lại khác, cô từ nhỏ đã được nuông chiều, từ nhỏ đã không thiếu thốn cái gì, trải qua những sự sỉ nhục này, mà cô vẫn có thể giữ được sự cao ngạo ở sâu trong lòng của cô, Giản Đường, cô mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều”
Thời niên thiếu tra qua mưa bão, chịu những nỗi khổ ấy, đứng lên bắt đầu làm lại; và lớn lên trong một hoàn cảnh đầy đủ, lại phải chịu những sự đả kích, mà vẫn có thể sống tốt được… Nếu để so sánh, Tô Mộng cảm thấy, con người của Giản Đường này, còn kiên trì hơn cả cỏ dại,
Khó mà tưởng tượng, một thiên kim của một tập đoàn lớn, một cô chủ của một gia đình quyền thế, trên người lại có đặc tính kiên trì của những ngọn cỏ dại,