Chương 200:
Điều nực cười là, bản thân đã tin một cách ngây thơi Sau đó thì sao… Sau đó Hạ Vi Minh bị cưỡng hiếp, còn mình thì sao, mình thì bị Thẩm Tư Cương nhốt vào trong tù, sự ngu đần này, chính là ba năm, ba năm phải chịu đủ sự sỉ nhục và giày vò, và gánh vác tội danh giết người ấy cả một quãng đời còn lại,
Căm ghét!
Sự căm hận không thể kiềm chế được, cô không kiềm chế được sự căm hận này, không kiềm chế được sự tức giận trong lòng của mình, không thể kiềm chế được gì nữa rồi!
Cô ngẩng đầu lên, góc miệng cong lên với bộ dạng dở khóc dở cười, đôi mắt của cô lúc này cảm thấy vô cùng cay, nhưng lại tự dặn lòng, là không được khó!
c “Thẩm Tư Cương! Có bản lĩnh thì anh giết chết tôi đi!
Anh có giết chết tôi, tôi vẫn sẽ nói như vậy!
Hạ Vi Minh không được chết yên ổn!
Hạ Vi Minh chết cũng không rửa hết tội!
Hạ Vi Minh cô ấy đáng bị như vậy!
Hạ Vi Minh phải xuống địa ngục! Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để nguyền rủa! Hạ Vi Minh mãi mãi sẽ không được tha thứt”
Dường như cô đang dùng toàn bộ sức lực của mình, để gào lên, để hét lên!
Dường như cô cứ buột miệng mà nói ra, sau khi cô ra tù, chưa từng nói chuyện thuận như vậy, nhanh như vậy, bộc lộ hết cảm xúc ra như vậy!
Cô… sắp phát điên rồi!
Đã từng tin tưởng như thế, mà bây giờ lại đau khổ như vậy!
Đã từng đối xử tốt như thế, mà bây giờ lại căm hận như vậy!
Bắt đầu từ những câu chất vấn của Á Côn ở trong phòng riêng, Giản Đường như sắp phát điên rồi.
Cô đáng ra sớm đã phải phát điên như vậy rồi, còn có cái gì so sánh được, khi bị người bạn thân nhất mà bản thân vô cùng tin tưởng, đâm một nhát dao vào đăng sau lưng, mà nhát dao này, chí mạng đến nỗi dường như muốn lấy đi cả tính mạng của bản thân!
Không… Không phải dường như, mà là đã thực sự lấy đi tính mạng của Giản Đường rồi!
Giản Đường không còn bất cứ thứ gì, Giản Đường không còn một chút lòng tự tin cao ngọa nào… thì còn là Giản Đường sao?
Cô kìm nén mọi thứ, kìm nén suy nghĩ, mới có thể kìm nén được lòng căm hận đang bùng phát vào lúc này!
Nhưng cuối cùng, vẫn không trốn được vài ba lời nói qua loa của Thẩm Tư Cương.
Anh ấy luôn có cách, một câu nói của anh ấy, có thể dễ dàng khiến cho bản thân đứng giáp ranh với sự sụp đổi “Hạ Vi Minh phải xuống địa ngục! Tôi sẽ dùng cả quãng đời còn lại để nguyền rủa! Hạ Vi Minh mãi mãi sẽ không được tha thứ!”
“Bốp!”
Tiếng gào thét bỗng ngưng lại, khi một tiếng tát vang lên rõ ràng, bầu không khí ở trong căn phòng bệnh này, bỗng ngưng tụ lại!
Trên giường bệnh, đầu của người phụ nữ quay sang một bên, đầu tóc lộn xộn, che khuất đi nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại, ẩn nấp trong bóng tối,
Gò má ở bên trái, động một chút cũng thấy đau, sự đau đớn đó thấm vào trong trái tim,
Cô không cho tay lên sờ, khóe miệng chảy ra một dòng máu, với tốc độ chậm rãi, chảy xuống dưới, tí tách… Từng giọt máu đỏ tươi, rơi từ từ xuống đệm,
“Giản Đường, cô không nên ở trước mặt Thẩm Tư Cương, nói Hạ Vi Minh như vậy.
Đừng có bướng bỉnh, nói vài câu xin lỗi rồi coi như không có gì đi”
Trái tim của Bách Dục Hàng đang đập rất nhanh, tình hình của bây giờ, dường như đã ra khỏi dự đoán của anh, lại sợ Giản Đường cứng đầu cứng miệng, vội vàng dịu giọng nói xuống, khuyên bảo Giản Đường vài lời, khi chuyện này dịu xuống, anh lại khuyên Thẩm Tư Cương đi ra ngoài, rồi kết thúc chuyện này ở đây,
Bất luận như thế nào, những lời chửi rủa của Giản Đường lúc nấy, thực sự quá tàn nhẫn, huống hồ Hạ Vi Minh cũng đã qua đời rồi.
Có thế nào cũng không thể chửi rủa một người đã mất.
.
,
Bách Dục Hàng không đồng tình chau mày lại, liếc nhìn người phụ nữ đang ở trên giường bệnh,
Thẩm Tư Cương trước giờ vui giận đều không biểu hiện ra ngoài, nhưng chủ tịch Thẩm dám làm dám chịu từ trước đến nay, bàn tay lúc này lại giống như bị bỏng, giấu ở sau lưng, mà bàn tay đó, không thể kiềm chế được sự run rẩy,
Đôi mắt Thẩm tĩnh, nhìn về người phụ nữ ở trên giường, vào lúc nhìn thấy những vết máu ở trên đệm, trong ánh mắt lộ ra một chút hối hận.
.
,