Chương 201:
Bàn tay đó của anh, giấu ở sau lưng, đang vô cùng run rẩy,
Không đánh giá cái tốt và xấu của Hạ Vi Minh, bộ dạng của Hạ Vi Minh, anh đã không còn nhớ rõ, mà bộ dạng người phụ nữ này của ba năm trước, lại giống như in hẳn vào trong trí óc,
Anh, không thể bỏ mặt Giản Đường!
Người phụ nữ Giản Đường này, không nên biến thành bộ dạng đáng ghét oán trời oán đất như bây giờ.
Anh… không muốn nhìn thấy Giản Đường với bộ dạng khó coi như vậy,
Giản Đường, đáng ra phải tự tin cao ngạo, nhanh nhạy kiên cường, cởi mở tùy ý!
Nếu như Giản Đường biến thành bộ dạng khó coi đáng ghét như vậy… Anh, không cho phép!
“Sau này, những lời đó, đừng để tôi nghe thấy một lần nào nữa” Anh Thẩm tĩnh nói,
Người phụ nữ trên giường bệnh, trong cái góc khuất không người, ở chỗ khóe miệng bị thương, mỉm cười không ra tiếng… “Chủ tịch Thẩm, hoặc là, để tôi đi, hoặc là, nhốt lại tôi vào nơi đó!” Quay đầu lại nhìn anh ấy, cô cười không thành tiếng, khiêu khích trong tuyệt vọng!
Ba năm tù đã cướp đi sự tự do của cô,
Sau ba năm, anh lại dùng quyền thế để lấy đi sự tự do của cô,
Nếu đã như vậy, thì ở trong tù hay ra tù, có gì khác nhau đâu?
Hoặc là, để cô đi, từ giờ sẽ tự do.
Hoặc là, nhốt cô vào trong tù, ra tù và không ra tù cũng không hề được tự do như nhau,
Sau khi ra tù, lần đầu, cô hếch cao cằm lên, nếu như không nhìn bộ dạng thê thảm của cô, thì thần sắc của cô, kiêu ngạo đến chói mắt, khóe miệng của cô, suồng sã vênh lên, cong miệng lại, cười không phát ra tiếng, đây là khiêu khích, là khiêu khích trong tuyệt vọng!
Khiêu khích như tự lao vào chỗ chết!
Thẩm Tư Cương, anh lựa chọn đi!
Bách Dục Hàng ngây người ral Thẩm Tư Cương cũng cứng đơ lại!
Giản Đường!
Trong lòng của hai người, dường như có tân suất giống nhau, đều nhảy ra hai chữ đó!
Đây là Giản Đường!
Đây mới là Giản Đường!
Giản Đường!
Cô thê thảm, nửa khuôn mặt của cô, sưng lên trông khó coi, khóe miệng của cô chảy ra một dòng máu, cô rõ ràng đang rất đau!
Cô cười không phát ra tiếng, cử động một chút ở khóe miệng bị thương, mắt của cô cũng không chớp lấy một lần, lông mày cũng cau lại,
Cô kiêu ngạo hếch cằm lên… Đây mới là Giản Đường!
Nhưng mà… Cô nói cái gì?
Hoặc là thả cô đi, hoặc là nhốt lại cô vào trong tù?
Sự ngẩn ngơ ở trong mắt của Thẩm Tư Cương dần dần biến mất, trở lại trạng thái lạnh lùng, giọng nói lạnh giá, lãnh đạm nói: “Đi ra ngoài.
”
Trong lòng Bách Dục Hàng run lên, anh muốn mở miệng nói cái gì đó, một ánh mắt lạnh lùng, đặt trên người của anh, Bách Dục Hàng hoang mang, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, còn tinh tế đóng cửa lại,
“Cô vẫn biết sai à?”
Giọng nói Thẩm tĩnh, thản nhiên vang lên,
Anh hỏi cô, vẫn biết sai à?
Sai?
Cái gì là đúng?
Cái gì là sai?
“Tôi không sai.
”
Cô nói,