Chương 215:
Giản Đường đơ người ra… Cô vốn không muốn gọi cặp đôi ấy lại, nhưng vẫn là không chịu được nên đành phải gọi.
“Cô… cô không sao chứ?” Người con gái ngồi đẳng sau, bộ tóc học sinh xinh đẹp, được nhuộm lên màu hạt dẻ, nghiêng đầu, chìa tay ra, lắc lư trước mặt Giản Đường.
Giản Đường ngẩn người ra, “Tôi…” tôi cái gì chứ?
Tại sao đột nhiên lại gọi hai người xa lạ đó chứ?
“Cô muốn hỏi đường đúng không, không sao, cô cứ hỏi đi, bạn trai tôi cái gì cũng biết, mọi ngóc ngách ở đây đều rất thông thạo”
Giọng nói của người con gái trẻ trung và tràn đầy sức sống, Giản Đường vội vàng rủ mắt xuống, chớp chớp mắt, giơ tay vờ như không để tâm lau đi sự cay cay ở khóe mắt, mới lãnh đạm nói: “Tôi, tôi… hôm nay trời sẽ mưa đấy.
Tôi xem sự báo thời tiết nói như vậy”
Cô nói xong, quay người rời đi, vì chân không được thuận tiện, nên bước đi có chút uốn éo, nhưng nhìn vào những bước đi, lộ rõ ra sự vội vàng và không được thoải mái.
Tiếng nói chuyện của cặp đôi đó ở bên tai, càng lúc càng xa.
Thấp thoáng vẫn có thể nghe được: “ƠØ? Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa sao?”
Người con trai vẻ mặt hoài nghỉ: “Có thể… cô ấy xem nhầm rồi? Có điều cô ấy thực sự là người tốt…”
Âm thanh càng lúc càng xa, Giản Đường cười gượng một tiếng… người tốt à?
Nếu như bọn họ biết được cô đã từng ngồi tù, thì không biết, có còn nói bản thân là người tốt hay không?
Cứ đi băng băng về phía trước.
Vào lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, Giản Đường đơ người ra…
Dưới bóng cây, một người đàn ông mặc một chiếc sơ mi trắng, và chiếc quần thể thao màu da, bừng bừng hiện lên trước mắt.
Anh đứng dưới bóng râm, tay đút vào túi quần, vẻ mặt lưu manh nhìn về phía mình cười, lộ ra hàm răng trắng, thế là, ngay cả không khí cũng tỏa ra những bong bóng màu hồng.
Đột nhiên, dường như cô nhìn thấy mùa hè của năm đó.
Dưới bóng cây còn to hơn chiếc cây này, chàng thanh niên đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần màu da, một đôi giày màu trắng, đứng bóng cây, cô vội vàng chạy đến, vẻ mặt anh không kiên nhãn, lãnh đạm thúc giục: “Chậm chết rồi, con gái chính là phiền phức, nhanh lên đi, nếu không đi nhanh, thì anh đi trước đây.
Anh nói là đi, nhưng vẫn đứng dưới bóng cây đó, lặng lẽ đợi cô.
Đó là chuyện của khi nào rồi?
Ồ… Năm lớp 12…
Là từ khi nào, quan hệ của cô và anh, trở nên gươm súng sẵn sàng, trở nên không thể cải thiện, trở nên xa lạ có khoảng cách như vậy?
Bồỗng nhiên, không nhớ được nữa rồi…
“Thẩm.
.
” Ánh mắt cô mơ màng, mở miệng gọi người đàn ông đang đứng dưới bóng cây.
Đột nhiên người đàn ông đứng dưới bóng cây đó, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng gọi cô: “Giản Đường, tôi biết mà, đứng ở đây, có thể đợi được em.
Tiếng gọi nhẹ nhàng này, khiến cả người Giản Đường run lên, tinh thần tỉnh táo lại, nhìn về người đàn ông tay đút túi quần đứng dưới bóng cây kia, trên miệng của cô, lộ ra một nụ cười gượng khó tả…
Không phải người đàn ông đó à…
“Cậu chủ Tiêu, chào anh”
Cô lãnh đạm nhìn về người đàn ông đứng dưới bóng cây, lễ phép chào hỏi.
Tiêu Hăng nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng, nghiêng đầu nói với cô: “Em lại đây đi, đứng cách xa như vậy làm gì? Lại đây lại đây.
”
Anh lại hướng về phía cô vầy vẫy tay.
Giản Đường chậm rãi bước lên phía trước: “Cậu chủ Tiêu, đang đợi tôi sao?”
Nếu như cô không nghe nhầm, thì vừa nãy anh quả thực đã nói như vậy.