Chương 217:
Đôi vai của Giản Đường rung lên, đôi mắt hơi hơi chuyển động, vừa ngẩng đầu, thì lại nhìn thấy khuôn mặt tràn đây chân thành của Tiêu Hằng, đột nhiên cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên như bị bỏng, liên vung tay của Tiêu Hằng ra, cho cả hai bàn tay ra sau lưng, rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, kéo xa khoảng cách với Tiêu Hằng.
Đôi mắt màu đen ấy, chớp chớp nhìn Tiêu Hằng.
“Em nói gì đi… Giản Đường, em không thể trốn tránh mãi được.
”
Anh tiến lên phía trước, Giản Đường lại lùi về sau vài bước.
Đôi mắt của Tiêu Hằng sáng lên, rồi lại tiến lên phía trước.
Giản Đường vẫn lùi về phía sau.
Tiêu Hằng không chịu được nữa, chìa cánh tay ra, kéo theo cả người, đưa đến trước mặt mình, hai cánh tay lập tức ôm chặt lấy eo của cô, giữ chặt ở trước mặt của mình: “Giản Đông, em đừng trốn tránh nữa, tôi sẽ không để cho em cơ hội chạy thoát đâu.
”
Cô không trốn… Giỗng như câu nói đó của Thẩm Tư Cương nói năm ấy, không phải người phù hợp, thì hà tất phải trốn tránh chứ?
Đột nhiên, trong đầu Giản Đường đã hiểu được… Thì ra, năm đó người đàn ông kia sở dĩ không hất tay của cô ra, mặc kệ cho cô nằm lấy tay của mình, chỉ vì mình không phải người phù hợp đó, vì vậy, hà tất phải quan tâm, hà tất phải uổng công vô ích.
Nghĩ đến như vậy, bản thân bao nhiêu năm nay, hành động càng áp chế càng dũng cảm ấy…
chỉ là những trò cười mà thôi.
Tiêu Hãng nhăn mày lại… Người phụ nữ này, hôm nay đã ngẩn người ra ba lần rồi.
Không nói ra được lúc này có cảm nhận gì, Tiêu Hằng cúi người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi của Giản Đường một cái.
“Là Thẩm Tư Cương, có đúng không?”
Anh bỗng nhiên hỏi.
Toàn thân Giản Đường run rẩy.
Tiêu Hãng bật cười, nụ cười này, có gì đó không đúng: “Giản Đường, hãy quên anh ta đi, bất luận em và anh ta có quá khứ như thế nào, thì đó toàn là những đau khổ”
Thần kinh của Giản Đường giống như bị nhạy cảm, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại khẳng định rằng đó toàn là những đau khổ?”
Tiêu Hằng nhìn chằm chú vào người phụ nữ mình đang ôm chặt trong lòng… Người phụ nữ này chắc là vốn dĩ không biết, biểu cảm trên khuôn mặt của cô lúc này đều là thái độ thù địch, miệng của anh hơi hơi mím vào… Không sao, anh sẽ khiến cho cô quên đi tên họ Thẩm kia.
“Quá khứ của hai người có những chuyện hạnh phúc không? Nếu như có, tại sao ở trên khuôn mặt em, thứ tôi nhìn thấy toàn là tuyệt vọng?”
.
” Yên lặng, không nói gì thừa nhận đúng.
“Giản Đường, chí ít em cũng nên thử.
Kể cả bây giờ em không đồng ý trở thành bạn gái tôi, nhưng em chí ít cũng phải tự cho mình một cơ hội, để đón nhận lấy hạnh phúc, ôm ấp lấy hạnh phúc.
Em không thể cứ sống mãi trong kí ức, sống trong quá khứ, sống trong thế giới nhỏ của riêng em được.
Giản Đường, quên anh ta đi, bất luận giữa hai người từng có kí ức gì, có quá khứ như thế nào, tôi tin chắc, những quá khứ và kí ức không vui vẻ đó, đều sẽ được những kí ức hạnh phúc giữa tôi và em thay thế và lấp đầy”
Có một khoảnh khắc, Giản Đường bị rung động… Hạnh phúc à, ai có thể từ chối thứ này chứ? Giản Đường cũng bị hai chữ đẹp đẽ này mê hoặc rồi.
“Được…” Khi cô vừa muốn nói “Được” thì ngay lập tức liền thức tỉnh, “Không được”
Hạnh phúc à, ai mà không muốn có chứ.
Nhưng mà cô xứng sao?
Cô của ngày hôm nay, còn xứng có được thứ mà mọi người trên thế giới này đều muốn có sao?
“Giản Đường?” Tiêu Hằng không dám tin gọi lên hai chữ tên của Giản Đường: “Tại sao?”
Tại sao người phụ nữ này đến cơ hội cũng không cho?
“Tên họ Thẩm đó, ở trong lòng em quan trọng đến vậy sao?”
Anh nhìn người phụ nữ ở trước mặt.
Người phụ nữ cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn xuống dưới bàn chân của mình, nỗi đau khổ tràn làn…