Tình Yêu Suốt Đời FULL


Chương 222:
 
Giản Đường đứng dậy, đi đến trước chiếc bàn gỗ ở bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ ngồi xuống đó, động tác chậm rãi kéo chiếc ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một quyển sổ ghi chép.

 
Sau khi ra tù, cô không có sở thích đặc biệt gì, cũng không có hoạt động ngoài giờ, quyển sổ ghi chép này, trở thành thứ giải trí duy nhất của cô, bầu bạn với cuộc sống nhàm chán sau khi ra tù của cô.

 
Cô rất lâu cũng chưa viết nhật kí rồi, trang nhật kí mới nhất, có nội dung là: Xa cách ba năm, tôi lại nhìn thấy anh ấy.

 
Không miêu tả gì dư thừa, không mô tả tâm trạng như thế nào, chỉ là trần thuật lại chuyện này mà thôi.

 
Mở quyển sổ ra, bên trong có kẹp một chiếc bút bi, Giản Đường cầm chiếc bút lên, chậm rãi viết: Tiêu Hằng đột nhiên xuất hiện, anh lại hỏi tôi, có đồng ý làm bạn gái anh không.

 
Vần luôn tưởng rằng, lần hỏi dò đầu tiên đó, chỉ là sự hứng thú của người đàn ông này, đột nhiên nghĩ tới.


 
Sau đó quả nhiên không gặp lại anh nữa.

 
Nhưng hôm nay anh lại xuất hiện trước mặt của tôi, lại hỏi tôi về vấn đề giống như vậy.

 
Tôi rất muốn coi nó như một câu chuyện trêu đùa.

 
Nhưng Tiêu Hằng thì không, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh nghiêm túc và cố chấp như thế.

 
Anh nói anh rất nghiêm túc, mà ánh mắt của anh, đã nói cho tôi biết, anh không hề nói dối.

 
Anh nói em không cần phải bước về phía tôi, hãy để tôi bước lại gân em, anh nói anh sẽ khiến cho tôi hạnh phúc, sẽ không để cho tôi phải rơi một giọt nước mắt nào.

 
Hạnh phúc à… Ai mà không muốn chứ?
 
Có một khoảnh khắc, tôi đã thực sự rung động, nếu không thì, tôi nghĩ tôi sẽ không đột nhiên hỏi anh: Giản Đường trong mắt của anh là người như thế nào… Ví dụ nếu lúc đó tôi không có một chút xíu rung động nào, thì tôi sẽ không hỏi câu hỏi này.

Điều khiến tôi rung động không phải là Tiêu Hằng, mà là cái “hạnh phúc” mà Tiêu Hằng nói.

 
Tôi cũng muốn xem xem, tôi trong mắt của anh, và tôi của hiện thực, khác biệt như thế nào.

 
Anh nói tôi kiên cường, dũng cảm, dám làm dám chịu… Đây không phải là tôi.

 
Tôi quả nhiên rất ích kỉ, tôi có thể đối diện với anh để nói ra sự tầm thường và thê thảm của bản thân, đem bộ mặt khó chịu nhất, bộc lộ ra trước mặt của anh.

Tôi có thể đối diện với anh để nói với anh: Không phải, tôi không hề có bộ dạng đẹp đế như anh nói.


 
Tôi có thể khiến cho anh tận mắt chứng kiến tôi của bây giờ: tầm thường, nhu nhược, bất tài, thờ ơ… còn có cả ích kỉ!
 
Vào khoảnh khắc tôi muốn nói ra sự thật này, tôi nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt của người đàn ông đó, ánh mắt anh nhìn tôi rất cố chấp, rất nghiêm túc, rất kiên định, cũng rất…chăm chú.

 
Khoảnh khắc đó, tôi liền có suy nghĩ riêng, tôi đột nhiên không muốn để cho anh biết được bộ dạng xấu xí của tôi nữa rồi.

 
Tôi biết, tôi không hề yêu anh… Vì trái tim sớm đã chết khô, cùng với bộ máy mạch đập của trái tim, chỉ có thể đập không linh hoạt, không còn năng lực để yêu một người nào nữa rồi.

Làm sao tôi có thể chấp nhận được tình cảm chân thành đó chứ?
 
Nhưng bây giờ trên thế giới này không có mấy ai nguyện ý đem ánh mắt có màu, đem ánh mắt nghiêm túc chăm chú chân thành để nhìn tôi…
 
Đột nhiên tôi rất sợ hãi, sợ ánh mắt đó sẽ trở thành ánh mắt khinh thường và coi rẻ giống như của những người khác.

 
Anh lại nói: Cứ thử đi, không thử thì sao biết được sẽ không hạnh phúc chứ?
 
Tôi biết rõ — tuyệt đối sẽ không thể hạnh phú!
 
c Người như tôi, gánh vác một tính mạng, thì có tư cách gì để sống hưởng thụ hạnh phúc dưới ánh mặt trời chứ?
 

Lấy tính mạng mà A Lộc đã đổi cho tôi, để có được hạnh phúc sao?
 
Hoang đường!
 
Nhưng tôi lại chán ghét sự bỉ ổi của mình hơn!
 
Cho dù đã vô số lần tôi không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thực…
 
Tôi trốn chạy… không phải chỉ đơn giản là vì nợ A Lộc mà không dám tham vọng hạnh phúc, tôi biết tôi dơ bẩn, từ trước đến giờ, vẫn phải lợi dụng một người đã mất, để chạy trốn tình cảm của Tiêu Hằng.

 
Đừng nên tiếp xúc nữa thì hơn.

Chắc anh cũng sẽ không xuất hiện trước mặt của tôi nữa đâu.

 
Như vậy, thì tốt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận