Chương 225:
Một lúc trôi qua…
“Vừa này… làm sao à?”
“Ồ, vừa nãy à, không biết tên thất đức nào đem vỏ chai nước vứt ra đường, tôi sợ em bị ngã.”
“Như vậy sao, cảm ơn anh, cậu chủ Tiêu.”
“Ừm, không sao, giơ tay lấy công mà thôi.”
Giọng nói trong veo của Tiêu Hằng, dường như không quá để ý mà nói một câu.
Đôi môi mỏng, ở chỗ Giản Đường không nhìn thấy, hơi hơi hếch lên một cái.
Giản Đường tưởng rằng ăn cơm xong, thì mọi chuyện cũng chấm dứt.
Nhưng rất hiển nhiên, người nào đó vốn lại không cho rằng như vậy.
Trong đôi mắt của Giản Đường lộ ra chút bất lực: “Cậu chủ Tiêu, mì bò anh cũng đã ăn rồi” Hơn nữa còn ăn đến ba bát!
“Ừm ừm, mì bò rất ngon”
“..” Họ là đang thảo luận về vấn đề mì bò sao?
“Cậu chủ Tiêu, có thể đừng đi theo tôi nữa được không?” Sao người này lại mặt dày như vậy chứ.
“Cậu chủ Tiêu, tôi nói rồi, anh có tiên, thì đem tiền đến Đông Hoàng, tôi nhất định sẽ không để anh phải thất vọng.
Anh muốn như thế nào cũng được.”
Trên môi Tiêu Hằng nở ra một nụ cười không được bình thường, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, “Như thế nào cũng được sao?”
Người nào đó đang bắt đầu đào mỏ rồi.
“Đúng, anh có tiên, đem tiên đến Đông Hoàng, anh là khách hàng, khách hàng chính là thượng để.
“Ô..” Anh lại “Ô” một tiếng dài, mang ý nghĩa sâu xa, lúc này chỉ có Giản Đông không nghe ra: “Đây là em nói đấy, buổi tối gặp lại”
Nói xong, quay người đẩy chiếc xe đạp của anh đi.
Giản Đường cứ sờ mãi lên đầu, có chút không hiểu được con người của Tiêu Hằng.
Nhưng mà, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm… Vì người này dù sao cũng đi rồi.
Lại tiếp tục là những lời nói châm chọc ở dưới kí túc xá của cô… Giản Đường dè dặt ngó nhìn xung quanh những người nhìn vào đây.
“Cô gái à, người vừa nấy, là anh trai của cô sao?” Một bác gái chạy đến.
“… Không phải”
“Ồ, vậy là đồng nghiệp của cô à?”
Giản Đường lại lắc lắc đầu.
“Ui trời, mặc kệ là ai đi, cô gái à, cháu gái của chị dâu thứ ba nhà tôi đó, năm nay vừa mới tốt nghiệp, vừa lúc chưa có bạn trai.
Cô gái, cô giúp tôi nói tốt cho nó nhé.”
Người bác gái nắm chặt lấy cánh tay của cô, sự nhiệt tình này, Giản Đường có chút khó chịu.
Lại thấy khó xử nhìn sang bác gái kia… Cô không thể nói với bác gái, Tiêu Hằng là “khách làng chơi”
của cô được đúng không?
“Ui chao, chị nói này Đại Phụng, em cứ tùy tiện hỏi một cô gái ở trong tòa nhà như vậy, nhỡ người đàn ông kia là bạn trai của cô gái này thì sao?”
“Ôi trời, không thể nào, em thấy người đàn ông kia á, điêu kiện cũng không tôi, với cô gái này… Ui trời, cô gái à, ý tôi không phải là nói cô không xứng với người đàn ông đó đâu, chỉ là, chỉ là… Ui trời! Không giải thích nữa rồi! Cô gái à cô đừng tức giận nhé.”
Giản Đường gật đầu qua loa, sắc mặt có chút khó chịu, nhanh chóng đi lên tầng.
Ở đằng sau vẫn có thể nghe thấy tiếng mấy người bác gái đó đang nói chuyện: “Đại Phụng, em nói cô gái nhà người ta như vậy, không sợ người ta đau lòng sao.”
“Cái này, em cũng chỉ là nói chuyện ngay thẳng, em vốn thẳng tính, các chị không phải là không biết, vốn dĩ mà, cô gái này và người đàn ông kia vừa nhìn đã không thấy xứng đôi.
Cách xa vạn dặm.
Vả lại, cô gái này, các chị không phải không biết, em ở gần sát nhà cô ấy, cô gái này cũng không biết là làm việc ở đâu, mà toàn là đêm muộn mới về nhà…”
Giản Đường bất giác đi nhanh hơn.
Khi về đến nhà, sắc mặt đã trở nên nhợt nhạt.