Chương 256:
Tiêu Hằng của lúc này, không còn là người đàn ông ở trong mắt của Giản Đường nữa, với hình tượng tỏa sáng của trước kia, khác nhau một trời một vực.
Sự đau khổ ở trong lòng mà bị Giản Đường lờ đi, từ trong đám người đó nhìn về phía Tiêu Hằng… Chỉ là cô không ngờ tới, sẽ dùng cái cách này, để mở ra chiếc hộp Pandora, sẽ lại dùng cách này, để cho anh nhìn thấy sự xấu xí và quá khứ của cô.
Cô chậm rãi mở miệng: “Tiêu Hằng”, kể từ lúc quen biết đến giờ, đây là lân đầu tiên xưng hô với người đàn ông có tính cách giống như đứa trẻ như thế này: “Tôi nói, tôi không hề hãm hại Hạ Vi Minh, anh có tin không?”
Ngụy Tư San bật cười: “Giản Đường, cô dám làm mà không dám chịu, còn có thể diện hay không chứ! Nếu như không có chuyện đó, thì do chúng tôi đổ oan cho cô sao? Cứ cho là chúng tôi đổ oan cho cô, nhưng Thẩm Tư Cương có đổ oan cho cô không?
Nếu như không phải cô làm, cô đến giải thích, thì tại sao bố mẹ ruột của cô lại không nhận cô, anh trai cô Giản Mạch Bạch đứng ở đó, cô bị bắt nạt đây này! Tại sao anh ấy không đứng ra để giúp cô, mà lại để mặc cho chúng tôi chà đạp cô?”
Mỗi một câu nói, mỗi một chữ, đều gõ vào.
trong trái tim của Giản Đường!
Nếu như cô không làm, thì Thẩm Tư Cương sẽ đổ oan cho cô sao?
Nếu như cô không làm, thì sao bố mẹ cô lại không nhận cô?
Nếu như cô không làm, thì anh trai cô đứng ở trước mặt cô, lại để mặc cho cô bị chà đạp chứ không đứng ra giúp côi!
Từng câu rồi lại từng câu!
Giản Đường hít thở sâu, ở lông ngực, đau đớn như sắp muốn tắt thở… Cô cũng muốn hét lên rằng: Thẩm Tư Cương đổ oan cho tôi thì là lỗi của tôi sao?
Bố mẹ tôi không nhận tôi thì là lỗi của tôi sao?
Anh trai tôi đứng trước mặt tôi nhìn tôi bị bắt nạt mà không ra tay cứu giúp thì là lỗi của tôi sao!
Vì lựa chọn của Thẩm Tư Cương, của bố mẹ, của anh trai… Vì thế mà tôi không có tội, cũng thành có tội!
Ai lại thực sự quan tâm đến cái gọi là chân tướng!
Dù gì thì ngay cả Thẩm Tư Cương cũng ra tay rồi, dự tính chuyện này là mười phần chắc, chính là do cô làm rồi!
Dù sao thì, bố mẹ cô cũng không muốn nhận cô nữa rồi, xem ra chuyện này là do cô làm rồi!
Dù gì thì, chúng ta bắt nạt cô như vậy mà anh trai cô đứng ở bên cạnh lại không nói giúp cô một câu… Chắc chắn chính là do cô làm rồi!
Ánh mắt của cô, liếc nhìn mọi người xung quanh… Chẳng phải đều nghĩ là đương nhiên như vậy sao? Dù gì thì cũng đem chuyện không liên quan đến bản thân mà vứt sang một bên, dù gì thì, cái vòng tròn này, vài giây trước còn là bạn, vài giây sau ai nấy cũng chán nản rồi, rất có thể người đầu tiên ra tay với bạn, chính là những “người bạn tốt” thân mật nhất của bạn!
Cô bỗng nhiên nhằm chặt mắt lại! Như vậy, mới có thể che đậy đi được sự dao động sóng to gió lớn của tâm trạng ở trong đôi mắt.
Không thể bị nhìn thấy, không muốn bị nhìn thấy… Bọn họ không xứng để nhìn thấy!
Bàn tay buông xuống sát mình của Tiêu Hằng, nắm thật chặt lại, anh muốn lựa chọn là tin tưởng cô, nhưng… nhiều người như thế, đều nói cô có tội, Thẩm Tư Cương nói cô có tội, cũng có lẽ là đổ oan, nhưng đến cả người thân của cô, bố mẹ ruột của cô, anh trai ruột của cô đều nói cô có tội… Tiêu Hằng muốn tin, nhưng lại không thể tin!
Anh không có cách nào để tha thứ cho sự lừa gạt của cô! Không có cách nào để chấp nhận người kiêu ngạo như bản thân, lại yêu một người phụ nữ có trái tim độc ác và tàn nhẫn như vậy!
Nhưng Tiêu Hằng đã quên mất một chuyện, Giản Đường, có cần sự tha thứ của anh hay không!
Anh, lại có tư cách gì để lựa chọn tha thứ hay không tha thứ!
Giản Đường, chưa từng làm một chuyện gì tổn thương đến anh!
Tiêu Hằng đã quên những chuyện này.
Lúc này anh vô cùng tức giận, thói kiêu ngạo ở trong lòng, khiến anh không có cách nào để chấp nhận, người phụ nữ mà bản thân lần đầu tiên đối xử nghiêm túc ở cuộc đời này, lại là một người phụ nữ bỉ ổi vô liêm sỉ!