Chương 268:
Không suy nghĩ gì, lập tức đến chiếc tủ đầu giường tìm, vừa nhanh chóng vừa, vừa hếch cao đôi tai lên, để nghe tiếng nước chảy róc rách của vòi hoa sen ở trong phòng tắm.
Cô không nhìn thấy, cánh cửa của phòng tắm, lặng lẽ mở ra, người đàn ông thong dong ôm lấy cánh tay, đứng ở trước cửa phòng tảm, cho nhất cử nhất động của cô vào trong tâm mắt.
Giản Đường nôn nóng… rốt cuộc là ở đâu chứt “Ở đâu nhỉ… không phải chứ” Những nơi có thể tìm, cô tìm đi tìm lại mấy lần, nhưng vẫn không tìm thấy.
“Cô đang tìm cái gì thế?” Phía sau, một giọng nói, nhẹ nhàng cất lên, cả người Giản Đường giống như bị điểm huyệt, sững sờ đứng yên ở chỗ đó.
Người đàn ông thong dong nhìn cô, cũng không thúc giục, cho đến khoảng một phút, người phụ nữ đứng bên cạnh giường, toàn thân cứng đơ chậm rãi quay đầu lại… Bỗng nhiên! Mở to mắt ra.
“Anh, nước, anh, nước… Sắc mặt cô trở nên tái mét, chỉ vào người đàn ông đang đứng ở cửa phòng tắm, lại chỉ về phía cái vòi hoa sen vẫn đang chảy róc rách, vòi hoa sen vẫn chưa đóng, chắc anh vẫn chưa tắm xong, sao lại có thể ung dung đứng ở cửa… Anh nhìn cô được bao lâu rồi?
Giản Đường không dám tưởng tượng, cánh cửa này rốt cuộc đã mở ra từ lúc nào, người này lại đứng ở phía sau mình từ lúc nào… Ngay lập tức chỉ cảm thấy bản thân giống như trò cười, mọi thứ của mọi thứ đều bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay… Giống như báo hiệu, cô có như thế nào, cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay của anh.
Cảm giác này, khiến cô lo sợ mà lại khó chịu.
“ồ… Cô định nói nước vẫn chưa tắt à.
Tôi chưa nói với cô sao? Tôi chưa nói với cô, bức tường kính của phòng tắm, bên ngoài không nhìn vào được bên trong, nhưng bên trong có thể nhìn được ra bên ngoài sao?”
“Vậy tôi…”
“Sao cô lại không nhìn thấy à?” Anh thay cô hỏi, cười nhẹ một tiếng: “Vậy có thể là lúc bình thường, cái rèm gió được đóng lại, vừa nấy là tôi đã kéo nó lên.
”
Vừa nói, anh vừa đi lại vào trong phòng tắm, đóng vòi hoa sen lại, vào lúc đi ra ngoài, giơ cao chiếc thẻ từ ở trong tay: “Cô đang tìm cái này?”
Thay đổi Vào lúc ánh mắt đặt lên chiếc thẻ từ kia, đôi vai của Giản Đường không kiềm chế được mà rung lên… Anh sớm đã đoán được suy nghĩ của côi!
Tóc ở trước trán của Thẩm Tư Cương vẫn đang ướt sườn sượt, thuận theo ngọn tóc, nước chảy tí tách xuống đất, rồi lại giơ chân lên, bước về phía của Giản Đường.
Không biết nên làm gì, cô trong vô thức nuốt vào, quả thực vô cùng căng thẳng.
“Chủ tịch Thẩm! Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi anh!”
Ngay lập tức, trong ánh mắt của cô lóe lên một ánh sáng không dễ dàng cảm nhận, nói rồi liên muốn cong đầu gối lại, quỳ xuống trước người đàn ông đang đi về phía mình.
Một cánh tay, chìa nghiêng ra, đỡ chắc lấy cánh tay của cô, Giản Đường vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy trên khuôn mặt đang áp sát đó, cười như không cười cúi đầu nhìn mình: “Chủ tịch Thẩm… tôi, tôi xin lỗi anh, tôi, tôi biết sai rồi”
“Ô? Biết sai rồi?” Người đàn ông cúi đầu, cười như không cười hỏi: “Vậy cô có biết, cô sai ở đâu rồi không?”
Anh… Thẩm Tư Cương rốt cuộc là ý gì? Trong lòng Giản Đường bỗng hỗn loạn: “Tôi không nên không nghe lời của chủ tịch Thẩm…” Vào lúc nói ra câu này, cô chưa từng nghĩ, sự chán ghét không cam tâm tình nguyện ở trong ánh mắt của mình, bị người đàn ông ở đối diện, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Lời của cô vẫn chưa nói xong, thì bị một tiếng cười ngắt lời, bỗng nhiên, Giản Đường chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng, cả người như bay vọt lên không trung, “Chủ tịch Thẩm!” Bất ngờ bị bay vọt lên không trung, cảm giác bất an khi chân không chạm đất, khiến sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi, kinh ngạc kêu lên.
Vẫn chưa kịp nghĩ, người này, rồt cuộc muốn làm gì với cô, thì ngay lập tức, cô lại bị ôm lên giường, ấn xuống ngồi lên trên đệm: “Xuyt ~” Âm thanh ra hiệu im lặng vang lên ở trên đỉnh đầu, cô vừa ngẩng đầu, một bóng đen liên che phủ đi, anh chìa tay về phía cô, cô tưởng rằng sẽ bị đánh: “Đừng đánh tôi!”
Dường như không suy nghĩ gì, cô chỉ nhìn thấy đôi tay của Thẩm Tư Cương đang đưa về phía mình, lập tức liên kêu lên theo phản xạ, sợ hãi đến mức run rẩy…
Người đàn ông đứng cạnh giường, hơi hơi nheo mắt lại, nhìn vào đôi tay của mình, rồi lại nhìn xuống người phụ nữ đang ôm đầu sợ hãi…
Nhạy bén phát hiện, hành động vừa nãy của người phụ nữ hoàn toàn chính là phản xạ thần kinh, theo bản năng liền làm ra hành động phòng bị.
Giản Đông cắn chặt răng, hai tay ôm lấy đầu, động tác phòng vệ của cô, làm còn chuyện nghiệp hơn cả những người từng được rèn luyện, nếu như cho điểm, vậy chắc chăn sẽ là điểm tối đa.
Đâu của cô, giấu vào trong lồng ngực, nhắm mắt lại, đôi lông mi run rấy, chờ đợi cơn đau đớn giáng xuống cơ thể, giống như là đang chờ đợi án tử hình cận kê, đột nhiên, trên đỉnh đầu, rơi xuống một bàn tay, mí mắt của cô rung lên, ra sức cắn chặt môi… Cuối cùng cũng đến rồi sao?