Chương 286 KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Một vị khách không mời mà đến xông vào văn phòng của Giản Đồng Lúc đó, trong văn phòng của cô ấy van còn một vị đối tác làm ăn.
Bụp một tiếng Một người xông nhanh vào bên trong, đãng sau còn có thư ký chủ tịch chạy theo ngăn lại “Thưa ông, ông không thể vào trong.
Chủ tịch Giản đang tiếp khách quan trọng ở bên trong”.
Trong phòng làm việc, hai người nghe thấy liên hưởng tâm mat ra cửa.
Giản Đồng nhìn người đi vào, hơi hơi mím môi, “Xin lôi, chủ tịch Giản, vị này nhất quyết xông vào..” Cô thư ký áy náy giải thích “Sao anh lại đến đây?” Giản Đồng lạnh nhạt mở miệng hỏi người ngoài cửa.
“Sao tôi lại không thế đến đây?” Gương mặt người đó tái nhợt đi, đáy mắt phủ xanh: “Còn nữa”, anh ta hướng về người thư ký bên cạnh giận dữ nói: “Mở to mät chó của cô ra mà xem cho rõ tôi là ai đi”.
Cô thư ký bị sự u ám trong mãt anh ta khiển cho sợ hãi rùng mình, “Xin, xin lôi…”
Giản Đồng nhíu cô, gật đầu với cô thư ký: “Cô cứ ra ngoài trước đi”, nơm nớp lo sợ rôi như được giải thoát thở phào một hơi rồi nói, “Vâng”, lúc quay người rời đi, Giản Đông lại nhìn sang người kia một cái rôi dừng lại một chút sau đó gọi người thư ký lại: “Đợi một chút đã”.
“Chủ tịch Giản, còn, còn chuyện gì sao?”
Cô ấy là sinh viên đại học mới tốt nghiệp năm nay, có thê vào được một doanh nghiệp lớn như: tế này, bản thân rất chân trọng.
Nhưng hôm nay cô không thể ngăn được vị khách không mời mà đến kia xông vào, sợ rãng chủ tịch sẽ chê cô ấy có một cái việc đơn giản như thế cũng không làm được, từ lúc vừa rồi đã luôn cảm thấy bất an.
Đáy mãt Giản Đồng nóng lên một chút, hơi hơi nhìn xuống: “Cô đi rót một cốc nước lọc mang vào đây”.
“Vâng, thưa chủ tịch Giản”.
Cô thư ký nhấc chân định rời đi.
Sau lưng, “Còn nữa, không cần căng thẳng như thế, tôi sẽ không vì chuyện cô để anh trai tôi vào văn phòng mà sa thải cô đầu”.
Người thư kí ngẩn ngơ “Ô” một tiếng, năm giầy sau thì suýt nữa hét lên…anh trai của chủ tịch Giản???
Bất giác cô ấy quay đầu nhìn vê phía người đàn ông đang rất bất mãn kia, lại bị ánh mắt u ám của anh ta dọa cho vội vã ra khỏi văn phòng.
Khí sắc Giản Mạch Bạch rất xấu.
Giản Đồng đứng lên: “Sao không đi bệnh viện điều dưỡng?”
“Điều dưỡng?” Giản Mạch Bạch lộ ra nụ cười chế giêu: “Tỏi còn tiếp tục điêu dưỡng thì sẽ mất mạng luôn”.
Nghe vậy cô ấy nhếch nhếch lông cô, nhưng cũng chỉ trong tích täc, lại trở lại bình thưởng, hiên hòa mở miệng: “Bệnh viện là nơi cứu mạng trị thương”.
Giản Mạch Bạch nghiến răng, trợn mät nhìn Giản Đồng, “Cô biết tại sao tôi phải đến đây không.
Bệnh viện không cứu được tôi”.
“Nếu bác sĩ đã không cứu được anh, thì anh chạy đến đây càng chẳng giải quyết được vấn đề gĩ Giản Đồng nhàn nhạt nói.
Giản Mạch Bạch lặng lẽ nhìn sang, đáy mát đầy sự phản nộ, còn có sự kiên quyết: “Cô thực sự thấy chết mà không cứu sao?”
Anh ta không muốn đợi nữa, trong thời kì hóa trị, tóc trên đâu anh rụng từng mảng, anh ta trước nay ghét nhất đội mũ, nhưng hiện tại lại phải làm cái việc trước nay ghét nhất ấy.
Còn không thể rời khỏi thuốc thang.
Anh ta không muốn sông kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ này nữa, môi đêm đều không dám ngủ, chỉ sợ rang ngày hôm sau không thể tỉnh lại được nữa Anh ta hận ông trời bất công.
Tại sao lại khiến anh bị căn bệnh này!
Giản Đồng liếc mắt nhìn về người đối tác đang ngôi ở bàn làm việc – Kane Cô không muốn ở thảo luận việc này với Giản Mạch Bạch ở trước mặt người ngoài.
“Anh cứ về bệnh viện trước đi, tối nay tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh”.
€ó việc gì thì dù phải xé rách da mặt cũng không thể ở trước mặt người ngoài được Nhưng dường như Giản Mạch Bạch đã bị bóng đen chết chóc bủa vây quá lâu rồi, anh ta đã sợ hãi trong một thời gia dài, chịu đựng bệnh tật, đã khiến cho nội tâm của anh ta không thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì khác ngoài sự sống chết của anh ta.
“Cô đừng nghĩ có thể dõ dành lừa ti đi, Tiểu Đồng, cô cứ nói một câu, có phải cô thực sự đối với anh trai mình thấy chết mà không cứu không!”
Anh ta muốn đáp án, anh ta không muốn đợi nữa, anh ta không muốn chết, anh ta còn trẻ như vậy.
Giản Đồng vần ngậm chặt miệng không nói gì.
Giản Mạch Bạch nhìn rồi lại nhìn, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định trong trẻo của cỏ ấy.
Một hồi lâu Anh ta lảo đảo dường như không trụ nổi nữa, lùi lại sau nửa bước, kiên quyết nhìn vào Giản Đồng: “Tôi hiểu rồi”.
Anh ta quay người, mở cánh cửa văn phòng, nhấc bước rời đi, khoảnh khäc quay người đi, anh ta nói một cách dứt khoát “Giản Đồng, đây là tự cô lựa chọn, đừng trách tôi!”
Trong lòng Giản Đồng trợt có một cảm giác không rõ ràng, có thư ký bê nước vào, canh mất lối đi của Giản Mạch Bạch: “Nước…”
Bộp…Giản Mạch Bạch không cả thèm nhìn, giơ tay đẩy ra: “Cút đi!”
“A, nóng quá”.
Giản Đồng tức giận: “Giản Mạch Bạch, anh quá đáng rồi đấy, lấy một cô bé ra để chút giận, thì còn gọi gì là người nhà họ Giản”.
Giản Mạch Bạch ở phía trước bông dừng lại, quay người, cười lạnh liếc nhìn Giản Đồng: “Đúng, tôi không giống người nhà họ Giản, cô mới giống người nhà họ Giản nhất.
Ha ha”.
Anh ta cười lạnh, ngẩng đầu nhìn ngó đánh giá bốn phía một vòng “Bây giờ tôi sắp chết rồi Nhà họ Giản đương nhiên sẽ trở thành của cô.
Cô hài lòng rôi chứ”
Nói rồi lại đột nhiên lớn giọng: “Tôi hiểu rồi”, anh ta đột nhiên chỉ vào Giản Đồng: “Tôi hiểu rồi, tại sao tất cả việc cấy ghép đêu thành công, nhưng cô lại lưỡng lự không muốn hiến tủy cho tôi”.
Giản Mạch Bạch lộ ra nụ cười bất lực: “Giản Đồng, tôi mắc bệnh máu trắng, thực ra trong lòng cô đã ngấm ngân vui mừng rồi đúng không.
Cô thực ra chỉ mong tôi chết nhanh một chút.
Nếu tôi chết rồi, cô có thể công khai chiếm hữu mọi thứ của nhà họ Giản Giản Đồng, cô là đồ lang sóil Tôi nhìm nhâm cô rồi!”
Giản Đồng đứng ở cửa phòng làm việc, cô buồng tay thư kí ra, cách tâm sáu bảy mét nhìn về con người ở cuối hành lang kia, ngoại trừ Trầm Tu Cẩn, thì đây chính là gương mặt đàn ông thân thuộc với cô nhất.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, rồi hôm nay anh ta nói cô là đô lang sói!
Cô nhìn về người ở cuối con đường ấy, toàn thân không ngăn được run rấy.
Trên bờ vai, một cánh tay nhẹ nhàng võ về cô “Tiểu Đồng, không sao đâu, tôi tin tưởng cô”.
Kane nhẹ nhàng võ về bờ vai Giản Đồng, từng chút từng chút Giản Mạch Bạch dường như lúc này mới phát hiện ra trong văn phòng cô ấy vân còn sự tôn tại của một người đàn ông khác, ánh mặt đánh giá Kane một chút, sau đó dừng lại trên qương mặt Kane, đúng lúc đổi diện với ánh mắt độc ác ấy, chỉ một cái nhìn, một khäc sau thì liên tránh đi ánh mãt đáng sợ ấy.
Nhưng lại không cam tâm tỏ ra yếu đuổi trước mặt người đàn ông khác, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói một cách chế giều: “Anh cho răng người phụ nữ bên cạnh anh là một người đơn giản đơn thuần à? Anh cho răng cô ta yếu đuối cân bảo vệ à?
Ha ha, anh nhìn đi, một Giản Thị lớn như thế này, vốn dĩ tôi là cháu đích tôn của nhà họ Giản, nhưng hiện tại lại năm trong tay của cô ta.
Bố tôi bị cô ta ép cho dù chưa đến tuổi dưỡng lão, nhưng đã phải sống cuộc sống dưỡng lão.
Chúng tôi còn là người thân trong nhà của cô †a, mà cô ta còn ra tay tàn độc như thế Nói chỉ đến người ngoài Tôi khuyên anh nên cân thận một chút, đừng để bị cô ta lừa.
Cô ta rất biết diễn kịch.
Ngay cả đến Trâm Tu Cẩn kiêu ngạo lạnh lùng nhà họ Trâm cũng bị cô ta lừa cho quay cuông..”
“Giản Mạch Bạch!” Sau một tiếng hét khủng khiếp, toàn thân Giản Đồng run rầy.
Khuôn mặt xám xịt nhìn vào người ở cuối đường, nhảm mắt lại rồi lúc mở ra thì trong mắt đã khô cạn, không có một gợn sóng: “Đúng, tôi chính là lang sói, Giản Mạch Bạch, anh đoán đúng rồi đó, tôi chúng là thâm vui mừng, chỉ mong anh không chết sớm đi một chút Tôi chính là biết diễn kịch thế đây, Giản Thị hiện tại chính là của tôi đấy.
Anh không phục phải không?”
Hất căm lên, cô cười khiêu khích: “Có bản lĩnh thì anh cướp Giản Thị từ tay tôi về đi!
Ha…chỉ tiếc là anh sống không được bao lâu nữa.
Sao nào? Tức à? Phân nộ à?”
Thần säc cô biến đổi, cả gương mặt trở nên băng giá, ánh mặt lạnh buốt, lạnh lùng nói: “Có kiên nhan, thì hãy cổ mà sống, sống đến trăm tuổi đi.