Chương 321: Chúng ta trở về nhà.
Quản gia Hạ lập tức khóa cửa xe lại, nhưng người con gái đó nhìn thấy cửa xe không mở ra được, liền điên cuồng đập vào cửa xe.
Quả nhiên, ông ta muốn cô chết.
Quả nhiên ông ta sẽ không buông tha cho cô.
Quả nhiên, khi mà ông ta lái xe trong điên cuồng lại không cảm thấy bất kỳ sự hoảng loạn nào.
Nhưng mà, khi người khác điên dại, thì trong sâu thẳm trái tim của ông ta lại có một nỗi sợ hãi.
Bàn chân đang đạp chân ga đã được nới lỏng, nhưng mà tốc độ của xe vẫn chưa thể giảm xuống ngay được.
Người con gái ngôi ở bên cạnh vẫn đang điên cuồng đập cửa sổ.
Quản gia Hạ cảm thấy sợ hãi.
Ông ta điều khiển xe bằng một tay, còn một tay kia thì giữ chặt lấy người con gái đang điên cuồng kia.
“Cô điên à?”
Ông ta tức giận hét lên.
Giây phút này ông ta cũng không nghĩ, đây chẳng phải là điều mà ông ta muốn sao?
Chỉ là khi mọi chuyện xảy ra rôi, khi mà người con gái này thực sự không còn thể bình tĩnh được nữa, ông ta lại cảm thấy sợ hãi.
“Tôi muốn trở về!”
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn quay lại!”
Người con gái hét lên trong nước mắt, quản gia Hạ không thể nào nhìn được nỗi đau trong đôi mắt sâu thẳm đó, đau đớn tới mức cô không thể nào duy trì được sự tự trọng của bản thân nữa.
Ba…
Một cái tát không chút lưu tình hướng về phía người con gái ở bên cạnh.
Người con gái sững sờ quay đầu lại, quản gia Hạ đang định mắng chửi.
Nhưng một giây sau, người con gái đó điên cuồng bổ nhào tới cướp vô lăng.
Hành động này, khiến mặt của quản gia Hạ xanh lét.
“Bỏ tay ra! Cô bị điên sao! Nhanh bỏ tay ra!
Nếu cô mà không bỏ tay ra thì cả hai chúng ta đều chết đó!”
Quản gia Hạ tức giận hét lên.
Người con gái đó tựa như không nghe thấy gì, sống chết nắm chặt lấy vô lăng.
Quản gia Hạ lại quên rằng, bản thân ông ta chẳng phải là mong cô chết sao?
Hai người ở trong xe tranh giành tay lái.
Ngay giây phút này, ông ta cảm thấy rất sợ hãi.
Quản gia Hạ là người nói muốn đưa cô ấy cùng chìm xuống dưới biển, nhưng giây phút này ông ta cũng bị dọa.
Ông ta cho rằng bản thân mình bị điên rồi, ông ta không cần mạng sống nữa, cho nên cũng muốn lôi cô xuống địa ngục cùng.
Nhưng mà khi gần kề cái chết thì ông ta lại sợ hãi, ông ta lại hối hận.
Bàn chân đạp lên chân phanh.
Vốn dĩ tốc độ của xe đang lao nhanh như phi tiêu cho nên mặc dù ông ta đã thả chân ga ra một lúc rôi, nhưng mà tốc độ vẫn còn rất nhanh.
Từ giây phút bàn chân đạp lên chân phanh, chiếc xe phải chịu đựng một sức ép rất lớn, lốp xe kéo lê dài một đoạn trên mặt đường.
Ngay cả khi ở bên trong xe vần có thể nghe thấy âm thanh ma xát trên mặt đường.
Âm thanh này nối tiếp âm thanh kia, càng khiến ông ta trở nên sợ hãi.
Giây phút này, cảm giác hối hận trong lòng ông ta ngày càng mãnh liệt hơn.
Trên con đường lớn tất cả các xe ở xung quanh đều tránh ra xa.
Bọn họ chỉ nhìn thấy ở trên đường đang có một chiếc xa đang bị mất kiểm soát đang lượn vòng hình con rản với tốc độ kinh người, và nhiều lần nhìn thấy chiếc xe đó lao vào lan can và lê đường.
Mỗi lần nghe thấy tiếng bánh xe cọ xát trên mặt đường trái tim của bọn họ càng hoảng loạn hơn “Buông tay ra! Buông tay ra! Mẹ nó! Tôi bảo cô buông tay ra cơ mài Cô điên rồi! Có phải ông cụ Trầm đã bắt cóc cô lúc cô mới chào đời không? Cô thật sự điên rồi!”
Mặt của quản gia Hạ xanh lét, phía sau lưng mồ hôi đã chảy ướt đâm áo.
Mà người con gái đó lại có bộ dạng nhất định phải chết… Ông ta thật sự rất hối hận!
Kẻ điên này!
Vừa nói chuyện vừa la măng cho nên ông ta không dám giơ tay lên lau mồ hỏi trên khóe mãt, mồ hôi chảy vào mắt ông ta khiến ông ta cảm nhận được vị chua xót.
Không dám lau mồ hôi, cũng không dám chớp mắt.
Bàn tay của ông ta giữ chặt lấy người con gái đang ở bên cạnh, bàn tay còn lại thì sống chết khống chế vô lăng.
Tâm mắt liếc nhìn đồng hồ đo tốc độ, 80- 75- 72-68…
Nhìn thấy tốc độ đang giảm dần, ông ta yên tâm phần nào thở hät ra một hơi.
Nhân cơ hội này, ông ta kéo mạnh chiếc phanh tay!
Kít…
Lại là một âm thanh ma xát giữa mặt đường vang lên.
Nhưng mà lần này, quản gia Hạ lại thở lỏng ra một hơi.
Phanh tay kéo xuống, tốc độ cũng tự nhiên sẽ giảm dần đi, 45…
Ông ta muốn rút chìa khóa xe, do đó giơ một †ay ra, nhưng mà ồng ta lại bị phân tâm nên chỉ có thể duy trì tư thế như vừa nấy.
Tên điên!
Trong lòng của ông ta chửi vô số lần.
May là tốc độ đã giảm xuống còn 30… 20…
Ở phía đuôi xe có khói bốc lên và động cơ xe phát ra tiếng động lạ.
Ngay giây phút đó thì vang lên tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát lái ô tô hay cả cảnh sát lái xe máy, chặn ở hai đầu xe của ông ta.
Chiếc xe dừng lại, nhiêu sĩ quan cảnh sát vội vàng bước từ trên xe xuống Và con đường ở phía trước đã sớm bị phong tỏa Trong số những chiếc xe cảnh sát thì xuất hiện một chiếc xe Bentley màu đen.
Một đôi chân dài từ trên xe bước xuống, người đàn ông đó bước nhanh tới bên cạnh chiếc xe việt dã kia.
Một tay đập mạnh về phía kính xe, ngay lập tức máu đỏ chảy ra.
Nhưng mà người đàn ông đó tựa như không thèm quan tâm, bàn tay anh luồn vào trong xe mở cửa xe ra.
Quản gia Hạ nhìn thấy người tới, vốn dĩ trên gương mặt già nua đang sợ hãi thì giờ đây hoàn toàn trăng bệch không một giọt máu.
“Không phải tôi, là cô ấy…”
Người đàn ông đó phóng cặp mát lạnh lùng lên gương mặt của quản gia Hạ.
Ánh mắt đó lạnh lẽo như băng tuyết khiến đáy lòng của quản gia Hạ sợ hãi.
Dù gì ông ta cũng chăm sóc người đàn ông này nhiều năm rồi, cho nên ánh mắt mà người đó vừa nhìn ông, ông biết nó tựa như một ánh mắt đang nhìn người chết.
Ông ta bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng mà người đàn ông đó lại không nói một câu nào, rũ đôi mät xuống.
Anh cúi lưng xuống, một nửa cơ thể tiến vào trong xe, hai cánh tay dài giơ ra, kéo người con gái vào trong lòng.
Ôm chặt.
Anh ôm chặt lấy cô.
Tay của người đàn ông hơi run rẩy.
Anh sợ, anh sợ sẽ đánh mất cô.
Đầu của anh vùi vào cổ của người phụ nữa, lúc này đây trái tim của anh đập nhanh chóng.
Anh tận mắt nhìn thấy chiếc xe việt dã mất khống chế, nhìn thấy chiếc xe mấy lần suýt chút nữa lao vào lan can.
Môi một lần như vậy, trái tim của anh đều như nhảy lên cổng họng Anh vùi đầu vào cổ người phụ nữa… Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, em không biết, vừa nấy, vừa nãy anh suýt chút nữa thì điên rồi Anh rất muốn nói với cô.
Nhưng mà người con gái này lại đẩy anh ra như một củ khoai nóng.
Không kịp phòng bị nên anh lảo đảo bị đẩy ra khỏi xe, mà người con gái đẩy anh ra lại nhảy xuống xe, điên cuồng chạy về phía sau “Đừng chạy! Là anh! Là anh! Đã không có chuyện gì rồi! Tiểu Đồng đừng sợi”
Người đàn ông bước nhanh đuổi theo cô.
Chân của người con gái bị vấp ngã “Bịch” một tiếng.
Người đàn ông đuổi tới nơi, giơ tay ôm lấy cô: “Đừng sợ, đừng sợ, là anh đây, là anh Trâm Tu Cẩn đây”
“Aaal Aaa!” Người con gái dường như bị đả kích, chân tay giấy giụa: “Buông tay ra! Buông tay ra! Buông tay ra! Tôi muốn trở về! Tôi muốn trở vê!
Anh buông tay ra! Đừng có động vào tôi! Tôi muốn trở về!”
“Được, được, được, trở về, chúng ta trở về.
Anh đưa em về.”
Người đàn ông rũ mắt xuống, ôm chặt lấy eo của người con gái: “Bây giờ anh sẽ đưa em trở về, không sao rồi, chúng ta trở vê nhà thôi.”
Nhưng mà người con gái chỉ läc đâu, cô lắc đầu mạnh mẽ: “Anh buông ra, tôi muốn trở về! Tôi muốn trở về!”
“Được, anh biết rồi, anh biết rồi, anh đưa em về.
Tiểu Đông, chúng ta trở về nhà, vê nhà, ngoan nào”
“Vợ của tôi vì quá sợ hãi cho nên tinh thần không được ổn định, bây giờ tôi phải đưa người đi trước” Người đàn ông bước tới trước mặt cảnh sát nói: “Đợi tỉnh thần cô ấy ổn định một chút thì tôi sẽ đưa cô ấy tới lấy lời khai sau”
Trầm Nhị lập tức lái xe tới, người đàn ông ôm chặt lấy người con gái tiến vào trong xe.