Những lời này, thế mà dễ dàng chọc giận người đàn ông.
“Cút!”
“Vâng”
“Tôi nói là cô lăn* ra ngoài!”
(*) Cút và lăn đều cùng một từ.
Thẩm Tư Cương lạnh như băng nhìn người phụ nữ kia, mà người kia hết sức thuận theo, thậm chí không chút bất mãn hay do dự nào, cho là thật, cứ như vậy co người lại thành một quả bóng “Vâng thưa Thẩm tổng”
Thuận theo như vậy… Càng khiến người khác chán ghét!
Không biết xấu hổ như vậy… Càng khiến người khác không vừa mắt!
Cứ vậy… Thẩm Tư Cương nhanh chóng nhấc chân, mấy bước tới phía trước ‘quả bóng’ kia, cánh tay dài xách ‘quả bóng’ này lên, thật nhanh đi tới trước cửa thang máy rồi ném vào “Lăn xuống đi! Đừng làm bẩn mắt tôi!”
Thang máy đi một mạch xuống.
Cửa mở ra, Tô Mộng vội vã đi tới “Cô không sao chứ?”
Cô nghe nói là Thẩm tổng mang người đi.
Lục Sâm người kia, luôn luôn không thèm xen vào chuyện của người khác.
Tô Mộng quan sát Giản Đường từ trên xuống dưới một lần, nếu như nói Giản Đường có tướng mạo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, mê hoặc Lục Sâm, vậy giải thích này cũng quá miễn cưỡng rồi.
Người phụ nữ trước mắt này… Tô Mộng lắc đầu một cái.
Cánh tay nắm chặt Giản Đường, vừa mới cầm, đánh mắt thoáng qua kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên mặt Giản Đường “Cô đang phát run?”
“Tôi không sao”
“…” Tô Mộng âm thầm liếc một cái, dù sao muốn Giản Đường mở miệng nói ra, khó hơn lên trời.
“Tính khí này của cô, quá bướng bỉnh”
Giản Đường im lặng.
“Đói không? Tôi đưa cô đi ăn chút gì đó để bồi bổ thân thể.
Hôm nay cũng không cần làm thêm gì nữa”
Tô Mộng không hiểu, tại sao mình phải đối với một người muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn vóc người chẳng có vóc người, không có gì cả như Giản Đường.
Thật ra thì… Có lẽ là cô biết.
Chẳng qua là không muốn thừa nhận.
Tựa như, đối tốt với Giản Đường nhiều hơn một chút, chính là đối với bản thân năm đó tốt hơn một chút.
“Không cần đâu.
Ở đây có phòng ăn”
“Cô…” Người phụ nữ này thật sự rất quật cường.
Tô Mộng lắc đầu một cái, tất cả mọi người đều nói Giản Đường này hèn mọn không có tôn nghiêm.
Làm sao thấy được cao ngạo của người phụ nữ mà tất cả đều cho là thấp kém này!
“Trước đây, nhất định cô là một người tự tin đầy người” Vô tình, Tô Mộng nói một câu.
Giản Đường run lên, thật lâu sau đó, tựa như cả thế kỷ, mới chậm rãi đụng môi “Trước kia… Hình như đã là chuyện của đời trước rồi”
“Chờ một chút, tấm chi phiếu này cho cô” Tô Mộng đưa cho Giản Đường một tấm chi phiếu “Lục tổng bảo tôi đưa cho cô”