Do dự một chút, Tô Mộng không biết có nên nói hay không.
Bên này, người đàn ông đối với sự do dự yên lặng trong điện thoại, trên mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ không kiên nhẫn “Cô giúp cô ta che giấu cái gì”
“Không phải… Giản Đường cũng không có làm chuyện gì quá đáng” Tô Mộng sờ không đến suy nghĩ của vị đại boss này, tâm tư của vị này từ trước đến giờ đều thâm Thẩm, bất quá cô cũng biết, Thẩm Tư Cương này nếu mà tàn nhẫn lên, thật sự là toàn bộ thành phố S này không có mấy người đấu nổi, cô chỉ có thể tận lực nói một cách uyển chuyển:
“Giản Đường chẳng qua là hôn người nọ một cái”
Tô Mộng cảm thấy, đây cũng không tính là gì to tát, trong Đông Hoàng, một cái hôn thật sự chẳng là chuyện gì ghê gớm, cho nên mặc dù cô có chút lo lắng, nhưng cũng không cảm thấy chỉ có như này mà Giản Đường có thể chọc đến vị đại boss lạnh tanh này.
New York bên kia, người đàn ông lạnh lùng cắt đứt cuộc trò chuyện điện thoại.
Thần sắc lạnh hơn, nhìn ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì, trong phòng họp, mọi người kinh hồn bạt vía, vị đại boss này tâm tư khó dò, không người nào đọc được, nhưng giờ phút này không khí đè nén, ép đến mức người trong phòng họp lớn này không thở nổi.
Người đàn ông Mỹ cúi đầu, tận lực rúc vào bả vai, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Thẩm Tư Cương Thẩm tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, dung nhan tuấn mỹ như ngọc cũng lạnh như băng, môi mọng chậm rãi cong lên một độ cong lạnh nhạt… Không phải chuyện gì quá đáng?
Ha…
Trong mắt hắn loé lên sự châm chọc, trong sự châm chọc này lại mang thêm ức chế không thể đè nén và tức giận.
Nhìn ngoài cửa sổ, đêm trước khi tới New York, hắn cũng như lúc này đứng ở trước sử sổ của tầng 28 Đông Hoàng kia, nhìn bóng đêm, không biết tại sao hắn lại vô cùng chán ghét hình dáng người phụ nữ kia hèn mọn không có tôn nghiêm, hắn không muốn nhìn thấy một Giản Đường như vậy nữa!
Hắn càng không hiểu tại sao Giản Đường ba năm trước không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, mà Giản Đường ba năm sau sau khi ra tù lại có thể khiến cho mình tức giận, hắn chỉ cần thấy bộ dáng kia của Giản Đường, trong lòng liền không nhịn được mà bốc hoả, không muốn nhìn thấy, vậy thì….
Tới New York thôi!
Hắn cho là sau khi tới New York, có đoạn thời gian có thể không cần nhìn đến một Giản Đường hạ tiện hèn mọn cùng đáng thương như vậy nữa, những ưu tư chập chờn không thể giải thích kia sẽ tự động biến mất.
Nhưng cô ta… Lại hôn người khác?
Quả nhiên đã hạ tiện vô sỉ đến mức cái gì cũng có thể làm được sao?
“Thẩm Nhất, chuẩn bị vé máy bay trở về” Thẩm Tư Cương mặt đầy băng sương ra lệnh.
Tan làm, Giản Đường vẫn như thường ngày, trong đường đêm thân đơn bóng chiếc.
Tần Mộc Mộc đương nhiên không thể nào cùng cô đi về.
Thời điểm trở lại nhà trọ, Giản Đường kinh ngạc một chút, trong phòng khách sáng đèn, trên ghế salon đơn sơ, Tần Mộc Mộc đang ngồi ở đó chơi điện thoại.
Thấy mình về nhà, lập tức để điện thoại xuống, đứng lên.
“Cô về rồi?”
Giản Đường càng kinh ngạc, thường ngày Tần Mộc Mộc đã sớm trở về phòng ngủ rồi, hôm nay thế mà lại ngồi trên ghế salon ở phòng khách, là đang đợi mình sao?
“Ừm” Cô có chút kiệm lời, ba năm sống ở trong tù, vốn từ để nói chuyện thật sự cực kỳ ít ỏi.
Yên lặng, là trạng thái thường có nhất của cô.
“Hôm nay tôi nghe nói ở phòng bao VIP tầng 6, có khách chỉ đích danh cô tiếp? Là ai thế?”
Đây là… đang cùng mình nói chuyện thường ngày? Giản Đường giương mắt quan sát Tần Mộc Mộc một chút, ngay sau đó trong lòng tự giễu… Làm sao có thể chứ?