Phức tạp nhìn Giản Đường một cái, người đàn bà kia, lại để cho cô cảm nhận được áp lực vô hình cùng với làm nhục nồng đậm.
Có lẽ, Tần Mộc Mộc cũng không ý thức được, trong lòng cô vô cùng xem thường Giản Đường, càng xem thường Giản Đường, mà biểu hiện của Giản Đường mỗi lần lại càng vượt quá dự tính của cô, nội tâm cô càng vặn vẹo.
Cô lại được người mà cô xem thường, Giản Đường giúp.
Việc này giống như một thiên tài có IQ 180 được một người ngu ngốc giảng đạo lý, cô chỉ cảm thấy càng thêm tức giận thêm, chứ không phải cảm kích.
“Tiêu tiên sinh, không có gì nữa, tôi đi làm việc trước” Giản Đường không muốn có quan hệ gì với hoa hoa công tử này, không chỉ bởi vì chuyện của Tần Mộc Mộc, mà là hôm nay, cô đã chỉ còn lại thân xác này thôi.
Giản Đường xoay người rời đi, Tiêu Hành một mực đưa mắt nhìn bóng lưng Giản Đường biến mất, lúc này mới lần nữa nhìn về phía Tần Mộc Mộc, đáy mắt thoáng qua chút cười nhạt… Chuyện vừa rồi Tần Mộc Mộc vừa nói, một chút hắn cũng không tin.
Thật sự cho rằng công tử Tiêu gia này chỉ biết ăn chơi đùa giỡn mà không có đầu óc sao?
“Tí nữa có bận gì không?”
Tần Mộc Mộc thụ sủng nhược kinh, Tiêu công tử đang quan tâm cô?
“Không, không bận, hôm nay” thật sự bận, cũng phải là không bận.
Tần Mộc Mộc khẩn trương nắm chặt tay, Tiêu công tử không biết là định…
Lòng cô tràn đầy mong đợi.
Môi mỏng của Tiêu Hành cơ hồ nhếch một chút, ý vị thâm trường nói “Không bận thì tốt” Tay cắm trong túi, lướt qua Tần Mộc Mộc ung dùng rời đi.
Để lại Tần Mộc Mộc mờ mịt, cho nên… Có ý gì?
Đột nhiên hỏi cô có bận hay không, kết quả hỏi một câu rồi liền đi?
Tiêu công tử đây là có ý gì?
Trong lòng Tần Mộc Mộc phảng phất như có cả vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể cứng rắn áp chế tò mò, vận bịu đi làm việc, chẳng qua hôm nay làm việc có chút thất thần.
“Tần Mộc Mộc, tầng 6, phòng bao 603”
Người gọi đưa mâm trái cây trong tay cho Tần Mộc Mộc “Làm việc cho tốt vào”
“Hả? Quản đốc, phòng bao 603 hôm nay không phải là Annie phụ trách sao?”
Quản đốc liếc Tần Mộc Mộc một cái “Có người chỉ định cô đi, nhanh lên.
Đừng có lề mề”
“À… à à”
…
Phòng bao 603.
Tiêu Hành cười giơ ly rượu vang lên, chò mấy người đàn ông trung niên trên ghế salon “Đỗ tổng hôm nay chỉ cần chơi vui vẻ, tôi trả tiền”
Nói xong, một hơi uống hết rượu trong ly, buông ly xuống nói “Giờ tôi còn một ít chuyện cần xử lý, lão gia tử đang ở nhà chờ, Đỗ tổng và mấy vị lão tổng cứ chơi tự nhiên” Hắn còn nói:
“Đỗ tổng thấy cái cửa đó không?”
Tiêu Hành chỉ chỉ cửa phòng bao “Chờ lát nữa, ở cái cửa này sẽ đi vào một vị giai nhân trẻ đẹp, nha đầu này rất thú vị, đối với mấy vị lão tổng Tiêu hành tôi cũng không muốn giấu” Vừa nói hắn vừa hướng về phía Đỗ tổng lộ ra một nụ cười mập mờ mà ai cũng hiểu, lại đụng cánh tay Đỗ tổng:
“Hiểu chưa, Đỗ tổng?”
“Hiểu, hiểu hiểu hiểu” Đỗ tổng kia nhìn phong độ nhẹ nhàng, mang một cái kính, có mấy phần trung niên thân sĩ lịch sự, nhìn có vẻ là người được giáo dưỡng tốt, một người như vậy giờ phút này đang cười một nụ cười mập mờ với Tiêu Hành, tỏ ý ngầm hiểu: