Cảm giác nói chuyện trực tiếp với Giang Chấn và nói chuyện qua WeChat không quá giống nhau.
Sau khi 14 tuổi, thanh tuyến của Giang Chấn bắt đầu trầm đi, nhưng rất sạch sẽ, khi không có cảm xúc gì rất giống với nước mơ chua ướp lạnh.
Yết hầu bị cảm giác lạnh lẽo lướt qua, cô nuốt nước miếng theo.
Lâm Khinh Vũ nghĩ thầm, có đánh chết tôi cũng không qua đó.
Không biết là ai ở phía sau đột nhiên đẩy cô, Lâm Khinh Vũ loạng choạng đi về phía trước mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã vào trong lòng ngực Giang Chấn.
Cô quay đầu nhìn lại, vẻ mặt Hứa Táp vô tội, Chương Thiến cũng giang hai tay ra tỏ ý không phải mình.
Có điều Triệu Giai Giai đi ở phía trước rất nhanh đã chạy đi, làm mặt quỷ nói ba người cô ấy sẽ đi đến nhà ăn chiếm chỗ trước.
Lâm Khinh Vũ: “…”
Không phải, chuyện này các cậu có thể rõ ràng một chút không?
Lâm Khinh Vũ cảm thấy hiểu lầm này thật sự quá lớn, cũng không biết Giang Chấn ở bên kia có nghe được đoạn đối thoại của cô và huấn luyện viên hay không, nhưng lời đồn luôn luôn dừng lại đúng chỗ khôn ngoan nhất.
Lâm Khinh Vũ cầm lấy mũ quân sự đứng ở trước mặt anh, há mồm muốn giải thích: “Giang Chấn, tôi…”
Nhưng mà Giang Chấn không cho cô cơ hội nói chuyện, anh đã đưa móng vuốt đến ấn trên đầu cô rồi quay sang trái: “Đi ăn cơm.
”
“…”
-
Nhà ăn có rất nhiều người, cho nên Giang Chấn trực tiếp đưa cô đi đến một nhà hàng nhỏ ở bên ngoài trường học.
Gọi một phần cá kho nồi đá và hai chén cơm.
Sau khi Lâm Khinh Vũ huấn luyện xong thì mất rất nhiều thể lực, một chút đồ ăn này hoàn toàn không đủ ăn, cho nên lại gọi thêm một món ăn khác và hai chén cơm thêm.
Buổi tối không phải huấn luyện, nhưng phải hát quân ca.
Lâm Khinh Vũ đuổi kịp thời gian, ăn thật sự rất nhanh, Giang Chấn kêu cô chậm một chút, rồi sau đó rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Lâm Khinh Vũ rất tự nhiên nhận lấy, sau đó hỏi: “Cậu cũng là tân sinh viên mà, sao cậu lại không cần phải huấn luyện quân sự?”
Giang Chấn lược bỏ xương cá, vô cùng gợi đòn nói: “Trai đẹp đều không cần phải huấn luyện quân sự.
”
Hai tay Lâm Khinh Vũ đang kẹp đũa run rẩy: “! Cậu có thể không cần không biết xấu hổ như vậy không?”
“Ồ, vậy tôi đổi một cách nói khác.
” Giang Chấn rất dễ nói chuyện, hơi hơi mỉm cười với cô: “Chồng đều không cần huấn luyện quân sự.
”
“…”
“Chẳng lẽ không phải?” Có thể Giang Chấn hơi áp về phía trước, đưa mặt đến trước mặt cô: “Nhìn xem, đây là khuôn mặt viết chữ “chồng”.
”
Bốn chữ “Tự biết mình đẹp” này đã sớm được Giang Chấn khắc vào cốt tủy.
Trước kia Lâm Khinh Vũ và Từ Tư Đạt đều nhìn anh không vừa mắt, nào có người nói chuyện gợi đòn như anh chứ?
Nhưng nhìn lại mấy năm cấp ba kia, Lâm Khinh Vũ phát hiện những người xung quanh đúng thật là không có ai giống như Giang Chấn.
Hơn nữa Giang Chấn làm người cũng chưa bao giờ đứng đắn, tuy rằng đẹp trai đến mức rất có tính công kích, nhưng khi anh cười rộ lên thì chính là đối tượng sẽ được rất nhiều người yêu thầm vào thời học sinh.