Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự chính là Quốc khánh, có một kỳ nghỉ dài tám ngày liên tiếp với Tết Trung thu.
Mọi người đều rất phấn khích vào đêm trước kỳ nghỉ, cuối cùng thì cũng có thể nói lời tạm biệt với việc huấn luyện và bước vào cuộc sống đại học thực sự.
Sau khi tắm rửa xong, bốn người trong ký túc xá tụ tập cùng nhau thảo luận xem nên đi đâu chơi trong kỳ nghỉ, Lâm Khinh Vũ yếu ớt giơ tay: “Tớ phải về nhà trước một chuyến, tớ không có tiền.
”
Hai vị phụ huynh vừa rời khỏi nhà đã đi hơn một tháng, tín hiệu ở chỗ bọn họ còn không được tốt, Lâm Gia Yến học cấp ba lại trọ ở trường, cũng không thể mang điện thoại theo, trên cơ bản một tháng chỉ về nhà một lần.
Lâm Khinh Vũ đã nghèo một tháng.
Thật sự quá thống khổ! Không có tiền thật sự quá thống khổ!
Hai ngày trước còn giận dỗi với Giang Chấn, làm cho khi hai người ăn cơm đều xụ mặt.
May mắn Lâm Khinh Vũ không phải là loại người một khi giận dỗi là đến cơm cũng ngại ăn, Giang Chấn càng tức giận, cô càng muốn ăn.
Tốt nhất là ăn cho anh nghèo luôn.
Triệu Giai Giai nói OK, bốn người trong ký túc xá ăn nhịp với nhau, hẹn ngày 2 lại cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Nhưng khi nghĩ đến việc sắp được nghỉ, mọi người đều phấn khích quá mức.
Thường ngày huấn luyện xong thì 10 giờ đã lăn ra ngủ hết, nhưng bây giờ đã gần mười hai giờ mà vẫn không thể ngủ được.
Nằm ở trên giường trở mình hơn một tiếng đồng hồ, lưng đều bỏng rát.
Lát au không biết ai lên tiếng trước, bốn người trong ký túc xá đều dứt khoát ngồi dậy.
“Tớ ngủ không được.
”
“Tớ cũng thế.
”
“Bụng tớ có hơi đói, nếu không thì đi xuống ăn chút gì đi? Mì gói được không?”
“Tớ cảm thấy được đó.
”
“Nấu mất phần? Bốn chén nhé?”
“Tớ đang giảm cân nên ăn ít một chút, ba chén thôi, trên bàn còn có lạp xưởng, mọi người ăn cùng nhau đi.
”
“OK, vậy tớ xuống giường trước đây.
”
Thật ra Lâm Khinh Vũ đã ấp ủ gần xong, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng khi nghe thấy thế thì cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Cô vừa mang dép lê vừa xoa mắt nói: “Vậy tớ đi nấu nước.
”
Khi mì gói sôi lên, mùi thơm lan tỏa khắp phòng ngủ.
Triệu Giai Gia đã dọn bát đũa xong, cô ấy kêu mọi người đến ăn, Chương Thiến là người chậm nhất, làm cái gì cũng đều là người cuối cùng.
Lâm Khinh Vũ di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn đợi Chương Thiến chọn một bộ phim truyền hình mà mọi người đều thích xem khi ăn.
Chỉ là đến khi cô ấy tìm được bộ phim hợp ý thì mì gói đã sắp mềm.
"Cậu nhanh lên chút đi.
" Triệu Giai Giai thúc giục cô ấy, chỉ vào Lâm Khinh Vũ đang hai mắt đăm đăm nhìn vào mì gói rồi nói: "Cậu xem cô nhóc đều đã đói thành dáng vẻ gì rồi nè.
"
Chương Thiến: “Nhanh nhanh, đã quá thời hạn hội viên, đợi tớ trả tiền gia hạn.
”
Hứa Táp cũng đã đói đến mức không chịu được, nghe vậy thì dứt khoát móc máy tính bảng của mình ra, nói: “Bỏ đi, dù sao đêm cũng dài, không bằng mọi người cùng nhau xem phim người lớn đi.
”