Lâm Khinh Vũ gãi gãi vành tai: “Thật ra lúc đó, tôi…”
Bởi vì sau khi giải quyết một chút hiểu lầm nhỏ về trò đùa dai, Chu Mặc cũng không đổ những tin đồn đó lên đầu cô, Lâm Khinh Vũ cảm thấy Chu Mặc còn rất tốt bụng.
Thoải mái hào phóng nói ra, hơn nữa chuyện đó đã qua một hai năm, những điều đó cũng không là gì cả.
Cho nên Lâm Khinh Vũ muốn nói, thật ra lúc đó tôi cũng không phải thật sự muốn trêu đùa cậu, tôi cũng có chút thích cậu, nhưng tôi xấu hổ, hơn nữa không muốn ảnh hưởng đến việc học tập, cho nên bỏ đi.
Bây giờ nhìn thấy cậu thi đậu đại học tôi thật sự rất vui, nếu bạn gái tương lai của cậu nghe thấy tin đồn đó.
Tuy rằng Lâm Khinh Vũ cô không thể lấy cái chết để đền tội, nhưng hứa sẽ làm chứng cho hắn, trả lại sự trong sạch cho hắn.
… Blah blah, nói mọi thứ ra như thế.
Nhưng lời còn chưa nói xong, Hứa Táp đã vứt quả quýt lên đầu cô.
Ngay lúc cảm xúc mãnh liệt trong đầu muốn bắn ra bốn phía cứ như vậy mà kết thúc.
“Lâm Khinh Vũ, chồng của cậu tới kìa, đi đón đi.
”
Điện thoại di động của Lâm Khinh Vũ đặt trên thảm dã ngoại, vừa rồi cô không nghe thấy cuộc gọi của Giang Chấn, nhưng Hứa Táp đã trả lời giúp cô, nói bây giờ anh đã ở chân núi.
Đây cũng không phải lần đầu Giang Chấn đến đây, hơn nữa vừa rồi còn gửi định vị cho anh, Lâm Khinh Vũ nói anh không thể tự mình đến đây sao.
Hứa Táp lắc đầu, bắt chước giọng điệu của Giang Chấn: “Chồng của cậu nói không được.
”
“Tại sao?”
“Cậu ta nói gặp lở đất nên không lên được, cũng lo cậu sẽ bị đất đá trôi kéo đi mất, không yên tâm, còn nói: Sống phải thấy người chết phải thấy xác.
”
Lâm Khinh Vũ: “…”
Hứa Táp vỗ vỗ bả vai cô, thuận tiện nhận lấy công việc xiên đồ nướng BBQ trong tay cô, còn thúc giục cô: “Mau đi đi, đừng để cho chồng của cậu chờ sốt ruột.
”
Khi cô ấy nói chuyện hoàn toàn không màng đến sự tồn tại của Chu Mặc ở bên cạnh.
-
Khi Lâm Khinh Vũ đến dưới chân núi thì thấy Giang Chấn đang dựa vào cửa xa, lười biếng đứng khoanh tay, khuôn mặt cười lạnh như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Lâm, Khinh, Vũ.
” Anh ngoắc ngoắc tay: “Qua đây.
”
Bước chân của Lâm Khinh Vũ khựng lại, quay đầu chạy lấy người.
“Này này này cậu đừng kéo tôi mà!”
Lâm Khinh Vũ chưa chạy được mấy bước đã bị Giang Chấn nắm cổ áo kéo trở về.