“Tôi tới mà cậu chạy cái gì?” Giang Chấn khom lưng khóa cô ở dưới cánh tay của mình, bóp mặt cô hỏi: “Đưa tôi đi nhìn xem đất đá kia trôi như thế nào.
”
Còn đất đá trôi, đất đá trôi sao lại không kéo vật nhỏ như cô đi chứ.
Bảy ngày quốc khánh tràn ngập ánh nắng, anh lái xe trên đường đến đây phải đeo kính râm, bây giờ trời đã hoàng hôn, ngọn cỏ đều ấm áp.
Bây giờ nói dối cũng không cần chuẩn bị kịch bản sao?
Lâm Khinh Vũ tay đấm chân đá với anh, nói cô phúc lớn mạng lớn không được à?
Nhưng anh khóa chặt vô cùng, Lâm Khinh Vũ đá không đến, chỉ có thể ôm eo anh véo, áo trên người Giang Chấn đều bị cô làm cho rối loạn.
Từ Tư Đạt đi đến cốp xe lấy vật tư mới mua ra, khi quay đầu lại thì nhìn thấy hai người họ vừa gặp nhau đã ôm ôm ấp ấp, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
“Này này này, ban ngày ban mặt, chú ý hình tượng chút đi, mau tới đây lấy đồ.
”
“Có nghe thấy không! Giang Chấn, chú ý hình tượng chút đi! Mau thả tôi ra.
”
Giang Chấn lại xoa nhẹ đầu cô mấy cái: “Cậu có hình tượng cái rắm ấy!”
Khi anh buông ra, đầu Lâm Khinh Vũ đã biến thành ổ gà, mấy cọng tóc dựng lên lộn xộn.
Từ Tư Đạt nói: “Cậu so đo với cậu ấy làm gì, bắt nạt kẻ yếu là không được, nhìn xe cậu làm kiểu tóc của em gái Mộc Mộc của chúng ta biến thành dạng gì rồi kìa.
”
“Đúng thế đúng thế.
” Lâm Khinh Vũ lập tức đáng thương chạy đến sau lưng Từ Tư Đạt, còn giúp hắn xách một túi đồ ăn vặt: “Vẫn là Tư Đạt ca ca tốt! Tôi biết ngay cốt cách của cậu tuấn tú lịch sự, trông còn đẹp trai hơn tên chó Giang Chấn kia, quan trọng là còn có một tâm địa Bồ Tát nữa.
”
Giang Chấn nghe vậy thì lại kéo cô trở về: “Cậu nói lại lần nữa?”
“Từ Tư Đạt đẹp trai nhất thế giới ưm ưm ưm…”
Khi hai người lên núi còn đang ồn ào nhốn nháo, Giang Chấn che miệng cô lại, sau khi tới sườn núi thì trên mu bàn tay và cổ tay của anh đều có thêm mấy dấu răng.
Sau khi Tiết Gia Minh nhìn thấy thì hỏi ai cắn, Giang Chấn nói chó cắn, sau đó Lâm Khinh Vũ lại lao đến đánh anh.
Người khác phái xung quanh Lâm Khinh Vũ đều rất đẹp trai, em trai cô cũng thế mà Giang Chấn cũng thế, cho nên khi biết Từ Tư Đạt muốn đến, giá trị chờ mong của bọn Triệu Giai Giai đều được kéo đầy.
Khi nhìn thấy đúng là hoàn toàn không thất vọng.
Hai người bạn từ nhỏ của Lâm Khinh Vũ đều sở hữu giá trị nhan sắc rất cao, tuy rằng không thể đẹp trai bằng Giang Chấn, nhưng mỗi người một vẻ.
Hơn nữa cũng là một người rất dễ thân.
Nhưng mà muốn mạng chính là, Lâm Khinh Vũ đã quên Từ Tư Đạt và mình học cùng một trường cấp ba, không chỉ quen biết Chu Mặc, mà còn biết chuyện mình từng hẹn Chu Mặc đến sân thể dục.
Cho nên hắn vừa đến đã chỉ vào Chu Mặc nói: “Này, Mộc Mộc.
đây không phải là đối tượng thầm mến của cậu sao?”
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi ngừng ở đây đều nhất trí nhìn cô.
Miếng cơm cuộn Chương Thiến đang nhai trong miệng đều rơi xuống đất, Tiết Gia Minh và một người bạn khác trong phòng của họ cũng không ngờ tới, đôi mắt tràn đầy khϊếp sợ không ngờ bọn họ đã quen biết nhau từ lâu như vậy.
Khuôn mặt của Giang Chấn đều vặn vẹo: “Lâm, Khinh, Vũ.
”
Bàn tay to của anh che mặt cô lại, ôm Lâm Khinh Vũ đang chuẩn bị độn thổ trở về: “Đây là đất đá trôi mà cậu nói sao?”
Lâm Khinh Vũ: “…”