Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Cánh Cụt
Dường như mối tình đầu bị doạ không nhẹ, bàn tay nắm lấy cổ tay anh vẫn luôn run.
Sau khi mất khống chế gọi anh, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ hối hận.
Mối tình đầu kéo anh, cho đến khi rời xa khỏi lan can nguy hiểm kia, mới hoãn lại giọng điệu nói: “Chuyện gì cũng đều có thể giải quyết chậm rãi, sao cậu phải cực đoan như vậy.
”
Lúc này thụ mới hiểu tại sao mối tình đầu phản ứng mãnh liệt đến thế.
Hắn cho rằng anh muốn phí hoài bản thân mình, cho nên lên sân thượng, ghé vào lan can.
Mối tình đầu nhìn băng gạc trên tay anh, sắc mặt lại thay đổi: “Tay cậu làm sao vậy?”
Thụ đoán rằng có thể là mối tình đầu hiểu lầm anh cắt cổ tay không thành nên tới bệnh viện nhảy lầu.
Thật ra là do mối tình đầu nghĩ nhiều, nếu anh thật sự muốn chết, cũng sẽ không chọn phương pháp dễ hại đến người khác như nhảy lầu.
Thụ nhỏ giọng giải thích: “Bị bỏng thôi, không có gì nghiêm trọng.
”
Mối tình đầu lại hỏi: “Người nhà của cậu đâu?”
Thụ dừng một chút mới nói: “Qua đời rồi.
”
Lời này vừa nói ra, không khí lại tiếp tục yên lặng.
Thụ thấy một tay mối tình đầu giữ anh, một tay khác mang theo cái bình giữ ấm.
Chắc hẳn mối tình đầu ở bệnh viện để thăm người bệnh, lại gặp được anh.
Thấy bộ dáng mất hồn mất vía của anh nên hơi lo lắng, rồi đi theo tới đây.
Không ngờ được rằng sẽ chứng kiến cảnh anh “Tìm chết”.
Trước đây khi mối tình đầu đưa anh về nhà lỡ gặp phải chàng trai trẻ, chắc hẳn mối tình đầu đã sớm không muốn liên quan gì tới anh nữa.
Nhưng mối tình đầu chính là người như vậy, khi thấy người khác gặp nạn, kể cả người đó có đáng ghét thì cũng vẫn đi cứu.
Thụ cười cười, dịu dàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, tôi đâu muốn chết, tôi chỉ muốn lên nhìn một cái thôi.
”
Dường như mối tình đầu không được thuyết phục bởi lí do này của anh.
Thụ rút tay ra từ trong lòng bàn tay của mối tình đầu: “Trước kia lúc còn ở trường tôi cũng thích lên sân thượng mà, anh không nhớ à?”
Nhắc tới kỉ niệm cũ, nụ cười của thụ càng tươi hơn, nhưng ngay sau đó lại nhận ra rằng không nên nhắc về kỉ niệm xưa với mối tình đầu, nên thu ý cười lại: “Xin lỗi.
”
Dường như lúc này mối tình đầu mới nhận ra là mình thật sự nghĩ sai rồi, lo sợ không đâu.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, lui về phía sau một bước, lại trở về với khuôn mặt xa cách lạnh lùng: “Nên xin lỗi là tôi mới đúng, do tôi không biết rõ.
”
Dứt lời, mối tình đầu gật đầu với anh, ý bảo mình còn có việc, phải đi trước.
Thụ lại cười, anh muốn chứng minh rằng mình không có chuyện, cho nên cố gắng cười: “Ừm, cảm ơn anh.
”
Sau khi mối tình đầu rời khỏi sân thượng, thụ xoay người, ngồi ở trên mấy viên gạch xếp bên cạnh lan can, hơi mờ mịt mà đặt cằm nơi cánh tay.
Không bao lâu sau, nước mắt rơi xuống.
Anh dùng cái tay đeo băng gạc lau nước mắt, cảm giác tay còn đau hơn.
Cơn đau đến muộn và từ từ dâng lên.
Mệt mỏi quá, đau quá…… khổ quá.
Thụ vùi mặt vào đôi tay, nghẹn ngào khóc thút thít, nước mắt vô tận cũng không thể làm vơi đi cái khổ này.
Anh vùi đầu khóc hồi lâu, mới thong thả mà đứng lên, bước tập tễnh đi về hướng cửa thang lầu.
Lúc chuyển qua chỗ ngoặt, mùi khói truyền tới.
Thụ mở đôi mắt sưng đỏ, nhìn thấy mối tình đầu đang dựa vào trên tường.
Trong miệng mối tình đầu ngậm thuốc lá, không hỏi anh bất luận vấn đề gì, mà chỉ đi tới, duỗi tay cầm lấy túi thuốc trong tay anh.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.
”.