Đối với Lý Vân Dịch, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, có lẽ sau này một ngày nào đó đi trên đường nhìn thấy Giang Mạt thân mật khăng khít với một người đàn ông khác, hắn chỉ kinh ngạc người đàn ông đó là Tạ Tinh Hồi. Nhưng Tạ Tinh Hồi không lường trước được "chị" mà anh em của hắn nhớ mãi không quên là Giang Mạt.
Lúc trước Giang Mạt từng bảo mình kêu cô là chị, A Dịch nói với hắn gặp được người mình thích là khi kết thúc cốt truyện che giấu, ngoài đời ngẫu nhiên gặp Giang Mạt, cung của Bạch Cửu Cửu là A Dịch đưa, nhưng sau đó hắn offline nhiều ngày, như đang trốn tránh ai đó...
Thật ra không phải là không có dấu vết, nhưng Tạ Tinh Hồi không nghĩ theo hướng đó.
Lúc đó Tạ Tinh Hồi còn tưởng rằng chỉ có Lý Vân Dịch tương tư đơn phương, là hắn đơn phương thích Giang Mạt.
Nhưng hai chữ "con mồi" là có ý gì?
Lý Vân Dịch hỏi cô: "Chị, chị thích Tinh Hồi không?"
Hắn muốn biết đáp án.
Tạ Tinh Hồi cũng muốn biết.
Hắn chưa thổ lộ với Giang Mạt, cô cũng chưa nói, tối hôm qua bọn họ lăn giường, đối với chuyện có hảo cảm lẫn nhau, hắn cảm thấy bọn họ đã đạt thành ăn ý.
Tuy rằng tàn nhẫn với A Dịch, nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu.
Giang Mạt thấp giọng cười, môi mỏng nói ra những lời bạc tình.
"A Dịch, chị nói rồi, những thứ như thích, quá phức tạp, chị không hiểu."
Lý Vân Dịch nhẹ nhàng thở ra, giá trị tình yêu sắp giảm rồi ổn định lại, thậm chí còn tăng tới 80.
Ít nhất cô không thích người khác, ít nhất hắn còn cơ hội.
Lý Vân Dịch chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Tạ Tinh Hồi thì ngược lại, cả người hắn choáng váng, nắm tay Giang Mạt, "Có ý gì? Không hiểu thích là sao?"
"Ý trên mặt chữ."
"Chị không thích tôi?" Hắn không tin được, giọng nói cao vút, "Chị không thích tôi, vậy đêm qua tính cái gì!"
"Cuộc sống rất ngắn, tận hưởng lạc thú trước mắt, đây không phải chuyện bình thường à? Chẳng lẽ em không nghĩ vậy?" Mặt Giang Mạt đầy vẻ tự nhiên, "Nhưng mà, hôm qua không tệ lắm."
Tạ Tinh Hồi chấn động.
Hắn nghĩ rốt cuộc là sai ở đâu, là biểu hiện của hắn có vấn đề, hay là Giang Mạt hiểu sai vấn đề.
Rõ ràng là hắn muốn nghiêm túc yêu đương với cô, nhưng cô chỉ muốn tình một đêm.
Tạ Tinh Hồi nhìn Lý Vân Dịch, hắn ta không bất ngờ chút nào, thậm chí ánh mắt nhìn hắn còn có thương hại bất đắc dĩ và đồng bệnh tương liên, hiển nhiên đã sớm biết đức hạnh của cô.
Thì ra là thế...
Khó trách A Dịch lại nói, mình là con mồi của cô.
Đó là vì trước đây, hắn đã từng làm con mồi, thậm chí còn nhớ mãi không quên tên thợ săn đáng chết.
Tâm Tạ Tinh Hồi trở nên lạnh giá, lui về sau vài bước, buông tay cô ra, không nói nửa lời đi về phía thang máy.
Giang Mạt không bỏ qua giá trị tình yêu của hắn đã giảm xuống còn 65, phải biết rằng sáng hôm nay đã lên 90, chưa đầy nửa giờ.
Tạ Tinh Hồi bị chọc giận nên chạy, Giang Mạt âm thầm xoa eo, bỗng nhiên bị kéo vào lòng của người đàn ông.
Lý Vân Dịch cho cô dựa trên người mình, tay lớn xoa nắn nơi nhức mỏi trên người cô.
Cô ngẩng đầu nhìn cằm kiên nghị của hắn, có những sợi râu ngắn nhô ra từ đó.
"Em không đồng ý chuyện chỉ nói chuyện tình không nói chuyện yêu mà? Ở lại đây làm gì?"
Lý Vân Dịch hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Hôm qua chị làm với Tinh Hồi?"
Tay dùng sức mạnh hơn, hắn không muốn biểu hiện giống oán phu, như vậy không thú vị, nhưng suy nghĩ lại đi ngược lại với hành động.
"Câu dẫn Tinh Hồi lên giường giống em, cho hắn nằm trên chị, cũng cho hắn bắn vào phải không?"
Giang Mạt tự động xem nhẹ hai câu trước, "Không có, hắn mang bao."
Lý Vân Dịch: "..."
Hắn cảm giác ưu việt một cách quỷ dị. Chuyện Tinh Hồi không làm được, hắn làm được.
Lý Vân Dịch ôm chặt cô, "Chị, em cũng không kém, trước khi mục tiêu kế tiếp xuất hiện, cho em thử xem được không?"
"Chị đã nói với em..."
"Không sao." Lý Vân Dịch vội vàng đánh gãy, "Không hiểu thích là gì cũng không sao, em dạy chị, em nỗ lực dạy, dạy cho chị hiểu."
"Trước lúc đó, ở cạnh em được không? Chị muốn, em tận lực thỏa mãn chị."