Lục Cảnh chỉ bắn một lần thì không tiếp tục nữa, làm tình ở đây không tự tại bằng ở nhà, hơn nữa đầu Giang Mạt lại đau. Mấy ngày trước cũng từng đau, bị hắn phát hiện, cô nói không sao, lần này đau đến mặt trắng bệch, Lục Cảnh tính toán đưa cô đi bệnh viện.
"Không sao, trước khi mỗi lần đến tháng đều sẽ đau nửa đầu, đây là bệnh cũ, anh đừng làm lớn chuyện, ngủ một giấc là được rồi."
Lục Cảnh bình tĩnh nhìn cô, Giang Mạt nỗ lực khống chế biểu tình của mình, bỗng nhiên bị nam nhân ấn vào lòng, "Giang Mạt, em đừng gạt anh."
Giang Mạt ngẩng đầu nhìn giá trị tình yêu 95 trên đầu hắn, cười giảo hoạt, "Người em là của anh, nói gạt anh, em được gì chứ?"
Lục Cảnh hôn cô, sửa sang lại quần áo cho cô, không định ăn bữa cơm này, gửi tin nhắn cho Dịch Lăng Trầm, lái xe về nhà.
Chờ hắn thu thập tắm rửa xong, Giang Mạt đã ngủ rồi, hắn ngồi ở mép giường nhìn cô một hồi lâu, trong lòng vẫn không yên tâm, luôn cảm thấy cô có chuyện gạt mình.
Nhớ tới bộ dạng Giang Mạt lén lút giấu đồ ở trong phòng, Lục Cảnh đi tìm thùng giấy.
Trong thùng là những đồ lung tung rối loạn, có đồ chơi, lắc tay vòng cổ, bút máy, tiêu bản lá cây, còn có một bình thủy tinh nhỏ, bên trong có một cúc áo màu trắng, nhìn có vẻ đã lâu năm, nhưng được chủ nhân giữ rất khá.
Hắn còn tìm được một quyển vở mật mã, Lục Cảnh ma xui quỷ khiến thử sinh nhật Dịch Lăng Trầm, kết quả mở ra được.
Đó là một cuốn nhật kí, bên trong ghi lại tất cả tâm tình của Giang Mạt, từ khi còn bé vô ưu vô lự, đến khi chỉ vây quanh một người, cho đến khi năm 16 tuổi cô xuất ngoại, đột nhiên im bặt.
Cuốn nhật kí này, chứng kiến toàn bộ quá trình Giang Mạt thích Dịch Lăng Trầm.
Giữa những dòng chữ toát ra tình cảm khiến Lục Cảnh ghen ghét ngực đau, nhưng giống như trúng tà đọc hết từ đầu tới đuôi.
[Anh Lăng Trầm nói mình khóc rất xấu, nhưng mà mình rất tiếc nha! Cái đồ ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu! Chờ sau khi mình học xong về nước, nếu đồ ngốc chưa có thích ai, mình muốn thử xem....]
Đây là kết cục, Lục Cảnh đã biết kết cục câu chuyện.
Khi Giang Mạt về nước, Dịch Lăng Trầm đang theo đuổi Bạch Dĩ Vi, cho nên mình nhân lúc đó mà vào.
Nhưng Dịch Lăng Trầm phản ứng quá kích vào buổi tối, khiến trong lòng Lục Cảnh lo sợ, nếu chỉ xem Giang Mạt là em gái, tại sao lại có dục chiếm hữu mạnh đến vậy?
Giang Mạt giấu mấy thứ này, bản thân muốn cáo biệt đi, bắt đầu một cái mới, nếu lúc này bị Dịch Lăng Trầm trộn lẫn, Lục Cảnh không chắc chắn, Giang Mạt có dao động không.
Hắn không muốn nghĩ mọi chuyện quá xấu, nhưng cũng không thể nghĩ quá tốt.
Lục Cảnh đặt mọi thứ lại như cũ, bò lên giường ôm Giang Mạt vào lòng.
Mấy ngày nay cô đã quen nhiệt độ cơ thể của Lục Cảnh, tự chui vào lòng hắn, tay sờ soạng trên cơ bụng hắn, lúc này thỏa mãn lẩm bẩm vài tiếng, ngủ tiếp.
So sánh với Giang Mạt và Lục Cảnh đường mật ngọt ngào, Dịch Lăng Trầm và Bạch Dĩ Vi tiến triển rất thong thả, thậm chí quan hệ hai người không bằng trước khi kết giao.
Từ ngày có phản ứng với Giang Mạt, mỗi buổi tối Dịch Lăng Trầm đều gặp mộng xuân, mà đối tượng mộng xuân là Giang Mạt.
Một lần hai lần có thể nói là bị kích thích, nhưng nhiều lần như thế, Dịch Lăng Trầm không thể lừa gạt mình.
Tỉnh lại trong mộng lần nữa, hắn nhìn chằm chằm quần lót đã ướt, đỡ đầu thở dốc.
Người trong mộng như yêu tinh đoạt phách, khống chế thất tình lục dục của hắn, hắn tiết nhiều lần trong người cô, chờ sau khi tỉnh lại, đối mặt là thân thể hư không và hiện thực tàn nhẫn.
Hắn không muốn Giang Mạt và Lục Cảnh ở bên nhau, hy vọng trong mắt Giang Mạt chỉ có mình, hắn không muốn mất cô, thân thể hắn có phản ứng mạnh mẽ với cô, mà những cảm xúc phập phồng kịch liệt đó, khi hắn đối mặt Bạch Dĩ Vi, chưa bao giờ xuất hiện.
Đã như vậy, sao Dịch Lăng Trầm có thể không hiểu?
Hắn thích Mạt Mạt.
Hoặc là nói, hắn vẫn luôn thích Mạt Mạt, nhưng lúc trước hắn rất ngốc, quy kết tình cảm này thành yêu quý đối với em gái thanh mai, bây giờ gỡ bỏ ngụy trang, hắn không thể tự lừa mình nữa, nhưng lúc này, bọn họ ai cũng có người yêu.
Dịch Lăng Trầm nghĩ mình đúng là tra nam, cùng một lúc động tâm với hai cô gái.