Giang Mạt giải phẫu thành công, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Dịch Lăng Trầm có đi thăm cô, bởi vì phẫu thuật Giang Mạt phải cạo hết tóc, tinh thần trạng thái thoạt nhìn không tệ, cô tự nhiên chào hỏi nói chuyện với hắn, nhưng Dịch Lăng Trầm luôn có cảm giác không giống.
Giữa bọn họ không còn thân mật khăng khít như lúc trước.
Đặc biệt là khi Lục Cảnh xuất hiện trong tầm mắt cô, đôi mắt Giang Mạt sáng lấp lánh vây quanh hắn, mãn tâm mãn nhãn đều là hình bóng một người, Dịch Lăng Trầm cảm thấy vừa thất bại vừa hối hận.
Hắn nhớ rõ trước kia Giang Mạt cũng luôn nhìn hắn như vậy.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn biến thành bạn bè bình thường.
Sau khi cô tỉnh lại chuyện đầu tiên Lục Cảnh làm là cầu hôn cô, Giang Mạt vui vẻ đồng ý, mặc dù ba mẹ bọn họ có phê bình việc bọn họ là anh em trên danh nghĩa, nhưng Lục Cảnh luôn nghĩ ra cách khác, huống chi Giang Mạt đã đi một chuyến ở quỷ môn quan, dù người khác phản đối cũng vô dụng.
Dịch Lăng Trầm biết mình hoàn toàn mất đi Giang Mạt.
Chẳng sợ hắn đã giải quyết mọi việc riêng của mình, làm rõ với Bạch Dĩ Vi, yêu cô với một trái tim thuần khiết, Giang Mạt cũng không cần.
Nhưng ý niệm muốn vãn hồi bị đánh nát hoàn toàn, hắn chỉ có thể chúc phúc, chật vật ra đi.
Dịch Lăng Trầm tận lực khắc chế mình không nghĩ đến cô, nhưng tin tức có liên quan tới cô, hắn không bỏ sót cái nào.
Hắn biết Giang Mạt và Lục Cảnh trong nửa năm đã xong xuôi hôn lễ, Lục Cảnh dời công việc ra nước ngoài, Giang Mạt tiếp tục đào tạo sâu ở học viện âm nhạc. Mỗi một buổi diễn tấu của cô, Lục Cảnh đều tham gia, chuẩn bị hoa cô thích, sau khi diễn tấu kết thúc tự tay tặng cho người vợ hắn yêu nhất, hôn môi công chúa mỹ lệ của hắn.
Nhưng bọn họ không biết, phàm là buổi diễn có Giang Mạt tham gia, Dịch Lăng Trầm cũng sẽ ở đó, ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất, chỉ dám nhìn cô từ xa.
Hắn bước ra khỏi thế giới Giang Mạt, tinh thần sa sút trong một thời gian dài, rất lâu không thể tiêu tan.
Bạn bè xung quanh đáng tiếc thay hắn, khuyên hắn nhìn rõ, ba mẹ mắng hắn xứng đáng, khi Giang Mạt thích hắn hắn làm như không thấy, bây giờ người ta có người khác, nhớ mãi không quên cô, ra vẻ thâm tình.
Dịch Lăng Trầm hối hận vô số lần, tại sao lúc trước mình mắt mù, ngây thơ mù mịt, yêu mà không tự biết.
Hắn bắt đầu bị mất ngủ, tinh thần trạng thái trở nên kém cỏi, hắn xin Giang phụ cho hắn vào phòng Giang Mạt, ở đây còn sót lại hơi thở của cô, có thể làm hắn cảm thấy được an ủi.
Phòng Giang Mạt không phải lần đầu tiên Dịch Lăng Trầm đến, bố cục ở đây vẫn không thay đổi, chỉ là còn rất ít đồ, những thứ hắn đã từng tặng được cô cẩn thận cất giữ, giờ không thấy nữa.
Những thứ liên quan đến bọn họ, đã bị cô dọn dẹp.
Thói quen cất đồ của Giang Mạt Dịch Lăng Trầm biết, hắn tìm thùng giấy bị cô nhét dưới ngăn tủ, tìm được ký ức bọn họ, bao gồm cuốn nhật ký.
Dịch Lăng Trầm thử mấy mật mã mà không được, cuối cùng thử sinh nhật của mình, kết quả mở ra được.
Chỗ mềm mại nhất đáy lòng bị đánh trúng, hắn như đã đoán trước được gì, đôi tay run nhè nhẹ.
Chữ trong nhật ký từ non nớt đến thanh tú, mỗi một bút là tâm sự của cô, còn có những tình cảm đã bị cô bỏ qua.
[Anh trai ở nhà rất soái, mình thích anh ấy.]
.....
[Ba mẹ luôn gạt người, nói dẫn mình đi công viên, vậy mà nuốt lời! Cũng may có anh Lăng Trầm.... Mình đi với anh ấy, xung quanh không có người mình quen biết, mình rất sợ.... Anh Lăng Trầm tìm được mình rồi, anh ấy giống như một vương tử, nắm tay của mình, hơn nữa hứa hẹn, mãi mãi không buông ra, mình tin tưởng anh ấy.]
.....
[Dịch mẫu nấu cơm ăn rất ngon, nhưng mình ăn không vô, mình không thích ăn cơm thừa..... Anh Lăng Trầm nhân lúc mình không chú ý ăn hết đồ ăn trong chén, hậu quả là hai đứa tay trong tay đi dạo hơn một tiếng, anh ấy vẫn còn rất no, ha ha, đúng là đồ ngốc!]
.....
[Lại chọc ba giận, ông ấy nhốt mình trong phòng. Anh Lăng Trầm đứng dưới lầu vẫy tay với mình, kêu mình nhảy xuống, anh ấy sẽ đỡ được mình. Mình sợ cao, nhưng mình tin anh ấy.]
.....
[Anh Lăng Trầm đánh tất cả nam sinh theo đuổi mình, đây là người thứ ba trong tháng, tất cả nữ sinh xung quanh đều nói anh ấy ghen tị, rốt cuộc anh ấy có thích mình chút nào không?"
.....
[Nghe nói chỉ cần có được nút áo thứ hai trên giáo phục của nam sinh, là sẽ được người đó yêu, có phải thật không? Mình cắt nút áo anh Lăng Trầm, khi nào anh ấy thích mình?]
....
[Hôm nay nhân lúc anh ấy ngủ hôn trộm anh ấy, anh ấy không biết....]
.....
[Anh Lăng Trầm nói mình khóc rất xấu, đó là tại ai chứ! Đồ ngốc này, cái gì cũng không biết! Chờ sau khi mình về nước, nếu đồ ngốc vẫn chưa thích ai, mình phải thử xem....]
Tầm mắt Dịch Lăng Trầm dần dần mơ hồ, hắn nắm nhật ký, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Ở cuối nhật ký có thêm một câu mới, là Giang Mạt viết trước khi xuất ngoại giải phẫu.
[Gặp lại, vương tử của tôi, tôi đã tìm được kỵ sĩ rồi.]
Dịch Lăng Trầm không chịu nổi ngồi trên mặt đất, kề sát nhật ký trong lòng, khóc không thành tiếng.
Hắn buông tay Giang Mạt, hắn đã đánh mất công chúa của hắn.