Lúc trên xe, Giang Mạt lấy USB từ trong túi ra, "Này là năm ngoái em theo lão sư đi tuần diễn, em là thủ tịch trong nhóm đàn violon, anh nghe thử xem". Nhạc trữ tình thư giãn, tiếng đàn violon du dương, thần kinh mệt mỏi cả ngày được thả lỏng.
Giang Mạt xuất ngoại du học, học âm nhạc, Lục Cảnh phải thừa nhận, ở phương diện này cô rất chuyên nghiệp.
Từ sau khi Giang Mạt về nước, hắn vẫn chưa tiếp xúc với cô, Giang Mạt khác thường cả ngày hôm nay làm hắn không nhịn được: "Giang Mạt, rốt cuộc em muốn gì? Muốn nói gì thì nói đi, đừng giả vờ nữa."
Giang Mạt cười khổ, "Xem ra chuyện khi còn nhỏ, anh còn nhớ rất rõ...."
Cô gục đầu xuống kéo góc áo mình, "Ba và mẹ ly hôn, không bao lâu thì dì đã vào ở, khi đó em nhỏ tuổi, tính tình lại lớn, cả người đều là gai nhọn, tóm được ai thì đâm người đó, huống chi là một anh trai cái gì cũng ưu tú.... Nhưng mà ngoại trừ lần đó, em không có làm gì đắc tội anh nữa chứ?"
Đúng là không có, bởi vì bọn họ rất ít qua lại, thời gian chủ yếu, cô đều dùng cho Dịch Lăng Trầm.
Lục Cảnh châm chọc gợi khóe môi, "Bây giờ thì sao, đột nhiên có hứng thú, muốn đền bù tình thân đã mất?"
Giang Mạt trầm mặc một lát, im lặng thở dài, "Em cảm thấy, đời người quá ngẳn ngủi, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, em chỉ là không muốn tiếc nuối...."
Cô quay đầu, đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt cực kì nghiêm túc: "Anh, chúng ta ở chung vui vẻ có được không?"
Cuối cùng Lục Cảnh vẫn không trả lời là được hoặc không được, chỉ tiếp tục an tĩnh lái xe.
Giang Mạt không vội tí nào, đối với Lục Cảnh, cô thay đổi quá đột ngột, nhất thời hắn không tiếp thu được là chuyện bình thường, huống chi hôm nay đã nói rõ ràng, một ngày nào đó Lục Cảnh biết cô bị bệnh, không biết khi đó hắn có thờ ơ giống hiện tại hay không?
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Giang Mạt đều lấy cớ đưa cơm đến công ty, dùng các loại cớ ở lại buổi trưa, nhân tiện buổi tối kêu hắn về nhà ăn cơm, thế nên người trong công ty đều biết, mỗi ngày "bạn gái" Lục tổng đều tới kiểm tra.
Lục cảnh hết cách, cũng may Giang Mạt không quấy rối, cũng thực an tĩnh, dần dần hắn cũng quen khi làm việc có người bên cạnh, đôi khi ngẩng đầu nhìn thấy đầu nhỏ xù xù chôn trên sofa ngủ ngon, khóe miệng không tự chủ được giơ lên.
Một tuần sau Giang Mạt nhận được điện thoại của Dịch Lăng Trầm, lúc đó cô đã xoát giá trị tình yêu của Lục Cảnh đến 40, sau khi nhìn thấy điện thoại gọi đến, cầm di động ra văn phòng.
Lục Cảnh ngẩng đầu, đã đoán được là ai. Giang Mạt xuất ngoại nhiều năm, bạn bè trước kia không thân thiết đến vậy, quan hệ tốt thực sự, chắc chỉ có một mình Dịch Lăng Trầm.
"Ai vậy, sao lại gọi điện cho tôi?" Giang Mạt há mồm đã đâm hắn.
Dịch Lăng Trầm đĩnh đạc cười: "Mạt Mạt, anh biết sai rồi, anh xin lỗi em, không phải anh tới thỉnh tội rồi sao! Chuyện xảy ra đột ngột, Dĩ Vi không có người thân ở đây, anh cũng không thể mặc kệ cô ấy có phải không? Em đại nhân đại lượng, đừng so đo với anh."
Dịch Lăng Trầm luôn luôn như vậy, đầu gỗ của hắn luôn xem nhẹ rất nhiều chuyện, bởi vì tính cách, hắn sẽ suy nghĩ những vấn đề ở góc độ người khác, mặc dù xảy ra chuyện gì, trong tiềm thức hắn luôn cảm thấy, chỉ cần nói vài lời hay với Giang Mạt, Giang Mạt sẽ hết giận, hắn dựa vào đó, đơn giản chỉ là Giang Mạt thích hắn, nhưng cố tình chỉ chuyện này, hắn cũng không tự biết.
Cô lười biếng nghịch móng tay, "Vậy phải xem anh có thành ý không."
Dịch Lăng Trầm vỗ ngực, "Đêm nay anh đã đặt chỗ ở Thanh Thủy Cư rồi."
Thanh Thủy Cư nổi tiếng gần xa, muốn đặt chỗ không dễ, Giang Mạt hừ nhẹ: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Vé xem tuần diễn Geogre toàn cầu tháng sau, hàng đầu tiên!"
"Anh đi chung với em."
"Nhưng mà...."
Giang Mạt trợn mắt, "Không đi thì thôi."
"Đi!" Dịch Lăng Trầm lập tức nói: "Tiểu công chúa nói cái gì thì là cái đó!"
Lúc này Giang Mạt mới vừa lòng, suy nghĩ nói tiếp: "Đêm nay kêu Bạch tiểu thư theo đi, em muốn quen biết cô ấy."
"Được, không thành vấn đề!" Trải qua chuyện lần này, Dịch Lăng Trầm đã biết tâm ý của mình, chuẩn bị theo đuổi Bạch Dĩ Vi, hắn cũng muốn giới thiệu Bạch Dĩ Vi với bạn bè của mình.
Giang Mạt nói chuyện điện thoại xong thì vào văn phòng, Lục Cảnh ngẩng đầu, Giang Mạt giơ di động: "Anh Lăng Trầm gọi, hẹn em buổi tối đi Thanh Thủy Cư ăn cơm, Bạch tiểu thư cũng đi."
"Bạch Dĩ Vi?"
Giang Mạt gật đầu, khóe miệng kéo xuống, "Anh Lăng Trầm muốn giới thiệu Bạch tiểu thư cho em làm quen."
Lục Cảnh nhìn thấy hai tròng mắt cô ảm đạm. Hắn biết Bạch Dĩ Vi là do Dịch Lăng Trầm, đó là một cô gái không có cảm giác tồn tại quá lớn, hắn không có nhiều ấn tượng đăc thù, nhưng tâm ý Dịch Lăng Trầm dành cho Bạch Dĩ Vi, dù nhiều hay ít Lục Cảnh cũng biết, có thể giới thiệu Bạch Dĩ Vi cho Giang Mạt, tính cái gì chứ?
Không biết tại sao Lục Cảnh lại có chút tức giận, mở miệng nói: "Anh cũng đi."
Giang Mạt sửng sốt: "Không phải anh không ăn cơm ở ngoài sao?"
"Ngẫu nhiên xã giao không tránh được, anh chỉ là không thích ăn bên ngoài."
......
Bạch Dĩ Vi mang giày cao gót, uốn éo đi theo Dịch Lăng Trầm, lễ phục trên người là do Dịch Lăng Trầm mua, một bộ quần áo gần bằng tiền lương nửa năm của cô, cô không muốn nhận, nhưng nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của Dịch Lăng Trầm, không dám nói cự tuyệt.
Nơi tiêu phí xa hoa như Thanh Thủy Cư, Bạch Dĩ Vi chưa từng tới, dọc đường đi chỉ cúi đầu, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Dịch Lăng Trầm quay đầu lại thấy Bạch Dĩ Vi giống như con chim cút nhỏ, buồn cười nói: "Em đứng đó làm gì, nhanh lên!"
"Dịch tổng mời người khác ăn cơm, kêu tôi theo làm gì...." Bạch Dĩ Vi kéo vạt áo, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dịch Lăng Trầm bước lại gần, kéo cánh tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Anh nói, anh muốn theo đuổi em, nếu em đã làm bạn gái của anh, dẫn em đi gặp bạn bè thì đã sao?"
Mặt Bạch Dĩ Vi lập tức đỏ bừng, tránh vài lần không thoát, gấp đến chảy mồ hôi: "Dịch tổng, đừng nói bậy...."
Những lời này không phải là lần đầu tiên Dịch Lăng Trầm nói, người đàn ông đẹp trai nhiều tiền mở miệng nói muốn theo đuổi, sao Bạch Dĩ Vi lại không động tâm, nhưng mà cô biết mình và Dịch tổng không phải người cùng một thế giới, cô không xứng.
"Bổn thiếu nói bậy khi nào!" Dịch Lăng Trầm cường thế kéo tay Bạch Dĩ Vi vào ghế lô.
Khi ghế lô mở ra, Dịch Lăng Trầm kéo tay Bạch Dĩ Vi, cười hì hì chào hỏi bọn họ. Giang Mạt nhìn đỉnh đầu đối phương, giá trị tình yêu của Dịch Lăng Trầm là 65.
Con số 60 là ranh giới, từ tình bạn trở lên, nhưng không tới tình yêu, một khi qua 60, vậy đó là thích.
Vừa thấy như vậy, không phải là Dịch Lăng Trầm không có cảm giác với Giang Mạt, chỉ là hai người bọn họ quá quen thuộc, ngay cả hắn cũng không ý thức được tình cảm của mình. Mà từ trước đến nay trong thế giới của hắn chưa từng có người như Bạch Dĩ Vi, cảm giác mới mẻ dẫn đến tình yêu bồng bột, nhưng một khi không còn mới mẻ nữa, vậy còn dư lại bao nhiêu?
Giang Mạt nhìn hai người nắm tay, ngữ khí không ngờ: "Người mời ăn cơm mà đến trễ!"
Dịch Lăng Trầm cười bồi tội, sau đó giới thiệu Bạch Dĩ Vi với bọn họ: "Đây là Dĩ Vi, bạn gái anh."
Bạch Dĩ Vi vội vàng xua tay, "Không phải không phải, tôi và Dịch tổng chỉ là bạn bè bình thường."
Phản ứng này khiến Dịch Lăng Trầm rất bất mãn, Lục Cảnh thấy Giang Mạt nhấp môi, cũng bực bội vài phần.
Giang Mạt cười đứng lên: "Bạch tiểu thư khỏe, tôi là Giang Mạt."
Bàn tay tinh tế trắng nõn duỗi đến trước mặt mình, Bạch Dĩ Vi do dự một lát mới nhẹ nhàng đáp lại: "Giang tiểu thư."
Giang Mạt ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn lên, cô tùy tay lật rồi đưa cho Bạch Dĩ Vi, trêu đùa: "Bạch tiểu thư muốn ăn cái gì cứ việc gọi, hôm nay người nào mời khách, dù sao cũng phải chảy nhiều máu chút mới được!"
Dịch Lăng Trầm cười ha ha: "Ăn có một bữa cơm mà anh nghèo được sao?"
"Em nói chuyện với Bạch tiểu thư, anh xía miệng vào làm gì?"
Dịch Lăng Trầm giơ hai tay đầu hàng, "Được được được, hôm nay em lớn nhất, anh im."
Bạch Dĩ Vi xấu hổ, "Mọi người gọi là được rồi, tôi sao cũng được..."
Đồ ăn ở đây, rất nhiều món chưa từng nghe tới, giá cả quý giá, cô như đứng đống lửa, ngồi đóng than, làm gì có tâm tình gọi món.
Giang Mạt tùy tay gọi vài món, đột nhiên đôi mắt sáng ngời: "Cua thu năm nay hình như không tồi."
Dịch Lăng Trầm giật giật khóe miệng.
Lục Cảnh không biết ăn ý của hai người bọn họ, giống như hắn không hiểu gì về Giang Mạt, khẩu vị sở thích thói quen của cô, hình như hắn cũng không biết.
Hắn cảm thấy càng bực bội hơn.