Chờ Giang Mạt tắm rửa xong, Giang Nghiêu tìm cái khăn sạch sẽ tinh tế chà lau vết nước cho nàng, mới vừa rồi khi vào nước còn có thể mắt nhìn thẳng không nhìn nàng, nhưng bây giờ thì không thể. Làn da thiếu nữ bóng loáng, hai nụ hoa màu đỏ son, bọt nước chảy dọc theo thân thể, treo trên núm vú đỏ tươi, kiều non ướt át.
Giang Nghiêu cảm giác được độ mềm mại của vú, khi vải mịn lướt qua chúng nó còn hơi rung động, cho đến khi bọt nước được lau khô hết, Giang Mạt bỗng nhiên trượt về phía trước.
"Công chúa!"
Giang Nghiêu vội vàng đỡ được người, cả người trần trụi tinh tế eo thon chân dài, vững chắc ngã vào lòng hắn, nhũ thịt non mềm đè trên ngực thiếu niên, đầu ngón tay xẹt qua nơi giữa hai chân, bối thịt khẽ nhếch, ướt át trơn trượt, ngón giữa vào được một đốt ngón tay.
"Ân." Giang Mạt thấp giọng kiều suyễn, nơi riêng tư bị dị vật xâm nhập, hoa huyệt lập tức bao bọc hắn, bên trong phân bổ ra thủy dịch, ướt nóng chặt chẽ.
Giang Nghiêu như bị điện giật rút tay về, cả người nóng bỏng, vội vàng cầm áo ngủ trên bình phong bọc nàng kín mít, ôm người lên giường, "Công chúa, sắc trời đã tối, ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Giang Mạt xua tay, hắn không muốn quấy rầy nữa, quay đầu ra ngoài, đương nhiên không nghe được tiếng cười khẽ ngắn ngủi của thiếu nữ.
Đêm nay Giang Mạt bình yên đi vào giấc ngủ, Giang Nghiêu cả đêm không ngủ được, vất vả ngủ được một chút, trong mộng đều là thân thể trắng bóng của công chúa, cho nên hắn từ trước đến nay không có nhu cầu sáng sớm đã nhất trụ kình thiên.
Sáng sớm hôm sau Giang Mạt đã vào cung, xin nữ đế tứ hôn cho nàng, nghe nói đối tượng là thiếu tướng quân Trấn Quốc Công phủ, nữ đế không biết nói gì cho phải, "Tại sao phải là hắn?"
"Không phải hắn thì không thể!"
Nữ đế không vui. Trấn Quốc Công là huynh trưởng ruột thịt với Thục phi, lúc trước khi nàng chưa làm hoàng hậu, đấu đá lợi hại với Thục phi, nếu sau này không triển lộ ra tài chính trị khiến tiên đế coi trọng, chưa chắc đến lượt bà làm hoàng hậu, sau khi đăng cơ bà ban chết, nói với bên ngoài là Thục phi chết bất đắc kì tử, nhưng mọi người đều là nhãn tinh, sao lại không rõ?
"Mẫu hoàng, đời này của con đã nhận định Bùi Dương, nếu ngài không đồng ý, con sẽ cắt tóc làm ni cô!" Giang Mạt dùng đủ chiêu khóc lóc la lối lăn lộn, nữ đế hết cách, hạ chỉ tháng chín sang năm cho bọn họ thành hôn.
Giang Mạt vừa lòng trở về phủ công chúa, Bùi Dương nhận được thánh chỉ cao hứng choáng váng, cười không thấy mắt, vào ban đêm đầu trộm đuôi cướp, mò vào khuê phòng công chúa.
Trong phòng không có một người dư thừa, Bùi Dương đến mép giường nàng, nhẹ nhàng vén màn lụa lên, thấy Giang Mạt mở to mắt cười như không cười nhìn hắn.
"Nàng còn chưa ngủ?"
"Nghĩ đêm nay người nào đó sẽ tới, cố ý chờ." Giang Mạt nhích vào trong, vỗ vị trí bên cạnh, "Cởi quần áo, nằm xuống."
Bùi Dương làm theo lời nàng, cởi chỉ còn áo trong, nằm bên cạnh nàng nhìn chằm chằm màn lụa trên đỉnh đầu.
Đệm giường dưới thân còn lưu lại nhiệt độ trên người Chiêu Minh, chăn cũng thơm tho.
"Buổi tối chàng lại đây chỉ vì ngủ?"
Giang Mạt chống nửa đầu nhìn hắn, áo ngủ lặng yên chảy xuống, lộ ra một mảnh vai ngọc.
"Thiếu tướng quân, không muốn ôm ta một cái sao?"
Bùi Dương chồm tới, vội vàng hôn nàng, đầu lưỡi chui vào trong, bàn tay to xoa bóp bên hông nàng, đai lưng lỏng lẻo tản ra, đôi tay dễ dàng chui vào trong, chạm vào thịt non tế bạch.
Hắn khựng lại, Giang Mạt dù bận vẫn ung dung cởi áo ngủ ra, bên trong cái gì cũng không mặc, trần trụi lộ trước mặt hắn.