Giang Nghiêu thả thiếu nữ vào bể tắm, tỉ mỉ rửa sạch tiểu huyệt cho nàng, cho đến khi những chất lỏng dính nhớp được rửa sạch hết, hắn lau khô người ôm trở lại giường, xoay người tới góc không người, dùng tay vừa rồi ra vào trong huyệt nàng cầm dương vật đĩnh bạt của mình, vuốt ve trên dưới, tưởng tượng dương vật rong ruổi trong nhục huyệt chặt chẽ, cuối cùng bắn ra tất cả.
Dùng đồ ăn sáng xong, cơn buồn ngủ ập đến, Giang Mạt dựa vào gối đầu ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có thuốc mỡ mát lạnh bôi vào nơi riêng tư.
Thật sự rất thoải mái, cho nên nàng không muốn tỉnh lại, đương nhiên không biết Giang Nghiêu đã nhìn nàng ngủ phát ngốc rất lâu.
Sau lần đó, Bùi Dương thực tủy biết vị, mỗi đêm đều trèo cửa sổ vào phòng nàng, hai người thường làm đến hơn nửa đêm, thiếu niên không ngây ngô như lúc đầu, bắt đầu thay đổi nhiều cách trên giường, nhiều lần thao nàng phun.
Trước kia Giang Mạt còn có thể đùa giỡn hắn vài câu làm hắn mặt đỏ tai hồng, nhưng bây giờ thiếu tướng quân có kinh nghiệm, dâm từ lãng ngữ trong miệng ùn ùn không dứt, nói đủ lời thô tục khiến Giang Mạt muốn khen hắn một câu trẻ nhỏ dễ dạy.
Đương nhiên, bọn họ không thể mỗi ngày hồ nháo như vậy, dù Bùi Dương thân thể khỏe mạnh chịu được, Giang Mạt thì không chịu nổi.
Dù có không làm, hắn cũng ôm nàng hôn thật lâu, xoa vú sờ nộn bức nàng, cuối cùng chôn dương vật thô tráng vào huyệt nàng, cảm thụ tiểu huyệt mút từng chút một, hoặc là nàng duỗi tay khoanh dương vật lại, Bùi Dương mới ngủ được.
Hai thiếu nam thiếu nữ vừa mới biết tư vị làm tình sống qua những ngày tháng thần tiên, cảm thụ tình cảm mãnh liệt trước tân hôn.
Ngày nào Giang Mạt cũng mặt mày hồng hào, ngược lại, Giang Nghiêu càng thêm trầm mặc ít lời.
Mỗi lần nàng làm tình với Bùi Dương, Giang Nghiêu sẽ trốn trong góc, vừa nghe vừa tự an ủi, ngày hôm sau Bùi Dương đi thì hắn thu thập tàn cục cho nàng, hoặc là giúp nàng tắm rửa bôi thuốc, hoặc rửa sạch tinh dịch còn lại trong thân thể nàng.
Ngón tay thành công cụ hắn thường dùng nhất, có khi đang đào, Giang Nghiêu không nhịn được, cúi đầu xuống liếm tiểu huyệt, cả người công chúa giật bắn lên, tiếng kêu càng tao càng mị, nhưng không trách cứ hắn.
Giang Nghiêu đánh bạo lại liếm nữa, công chúa ngầm đồng ý hắn ăn huyệt nàng.
Đầu lưỡi liếm qua hoa môi âm đế, đâm thọc nhục động giống như dương vật, an ủi những nơi sung huyết sưng đỏ bị côn thịt Bùi Dương làm.
Hắn ăn tất cả mật nước chảy ra, ôm chặt cánh mông nàng, mặt dính sát chân tâm, ngón tay quấy loạn trong huyệt thịt, đồng thời mồm to dùng sức mút, đầu lưỡi duỗi dài vào trong, hàm răng chạm vào, cắn hoa châu.
"Sơ Cửu... Ngô... Liếm hay lắm..."
Giang Mạt bị hắn liếm thoải mái, kỹ thuật của Giang Nghiêu không tính tốt, nhưng nghé con mới sinh, tuổi trẻ khí thịnh, lúc ăn huyệt sức lực tàn nhẫn, giống như muốn nhai nát nàng, kích thích gãi đúng chỗ ngứa làm khoái cảm xông lên tới não.
Không nhẫn nại nữa, Giang Mạt phun hoa dịch ra ngoài, tưới mặt Giang Nghiêu lấp lánh tràn đầy thủy dịch.
Huyệt thịt bị Bùi Dương thao mềm càng thêm uể oải, Giang Nghiêu thất thần nhìn chằm chằm nơi đó, trong lòng đầy ác ý nghĩ, Bùi thiếu tướng quân nhất định không biết, chân trước hắn vừa đi, quay lưng lại tiểu công chúa đã bị người khác ăn huyệt liếm bức, sướng đến mức phun
nước.
Hắn cảm giác kích thích vì yêu đương vụng trộm, nhưng cũng thầm hận thân phận của mình, không thể quang minh chính đại có được công chúa.
Một màn như vậy xảy ra vào những buổi sáng tiếp theo, trong phòng Giang Nghiêu, có chữ "Chính" được dùng dao khắc trên mặt tường, một chữ mà bốn năm chục lần, có lần Giang Mạt hỏi hắn nghĩa của chữ "Chính", hắn nói chỉ là vì để nhắc nhở mình, nhưng mà nhắc nhở cái gì, thì hắn không nói.
Giá trị tình yêu của Giang Nghiêu đã tới 80, dừng ở đó mãi không nhúc nhích.
Giang Mạt đoán hắn dù nhiều hay ít thì cũng đã nhận ra tâm ý của mình, nhưng đại đao là luân thường treo trên đầu, so với lễ giáo hắn được học tập từ nhỏ, không dễ gỡ xuống như vậy.
Tục ngữ nói không bùng nổ trong trầm mặc, chỉ có diệt vong trong trầm mặc.
Giang Nghiêu không diệt vong, nhưng cụ thể khi nào bùng nổ, vẫn là thiếu một cơ hội.