Cơ hội Giang Mạt đợi vẫn chưa tới, tiểu cữu cữu thân ái của nàng đã bắt đầu gây chuyện. Lương Vương Tiêu Minh Vũ hiến hai nam sủng cho nữ đế, nữ đế cực kỳ thích, ngày ngày sủng hạnh, triều cũng không lên, tưởng rằng tình huống như vậy chỉ là tạm thời, nhưng mà chờ đến đầu xuân năm sau vẫn không thay đổi.
Ngôn quan ngự sử trong triều ngày ngày thượng tấu, quỳ trước Dưỡng Tâm Điện, nữ đế cũng chẳng quan tâm.
Năm đó chuyện giết con đoạt vị bà còn làm được, sao lại sợ vài câu nói buộc tội của ngôn quan?
Giang Mạt cũng từng tượng trưng tiến cung khuyên can, đáng tiếc không gặp nữ đế, nàng không quản nữa.
Nàng tới thế giới này chủ yếu là vì thu thập tình yêu, không phải là vì thay đổi lịch sử, nếu sau này nữ đế không hoa mắt ù tai, vậy thì tại sao lại có cơ hội cho Giang Nghiêu tạo phản.
Trong triều chuyện lớn lớn bé bé đều giao cho Lương Vương định đoạt, trừ bỏ không có danh hào thiết thực, bây giờ Tiêu Minh Vũ không khác gì Nhiếp Chính Vương, thủ đoạn ngoan tuyệt, thái độ cường ngạnh, ý nghĩa chân chính là quyền thế ngập trời.
Cùng lúc đó, cơ hội Giang Mạt gặp mặt hắn ngày càng ít.
Bùi Dương và Giang Nghiêu đều rất thuận lợi, nhưng vị tiểu cữu cữu này, thực sự hơi khó khăn, muốn Tiêu Minh Vũ thích nàng, tóm lại là cần thời gian ở chung, hơn nữa tốt nhất không phải là dùng thân phận cữu cữu.
Giang Mạt nghĩ đến thuật biến thân lúc trước rút thăm trúng thưởng, đặc quyền này có thể dùng với bất kì ai, khuyết điểm chính là không biến trước được, biến thành thứ gì là do tùy cơ, không khống chế được, nhưng mà chỗ tốt chính là không hạn chế số lần, có thể biến vừa lòng thì thôi.
Đương nhiên, nàng không thể biến thân, vậy chỉ có thể biến Tiêu Minh Vũ.
Sau lễ cập kê của Giang Mạt chính là xuân thú, lúc trước nữ đế sẽ tượng trưng mà tham dự, mà lần này lại là Tiêu Minh Vũ.
Tiêu Minh Vũ bây giờ, mặt như quan ngọc, lịch duyệt lắng đọng giữa mày, che giấu tất cả mũi nhọn, khí chất càng thêm thành thục ổn trọng, khí thế thượng vị giả đặt ở đó, không giận tự uy.
Nhưng mà Giang Mạt không sợ hắn chút nào, cười hì hì chạy đến thỉnh an hắn.
Tiêu Minh Vũ bị bộ dạng vô tâm vô phổi của nàng chọc cười, duỗi tay xoa tóc nàng.
Tất cả mọi người sợ hắn, chỉ có tiểu nha đầu này, từ nhỏ đến lớn trước sau như một.
Giá trị tình yêu tăng 5, đôi mắt Giang Mạt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn: "Tiểu cữu cữu sắp bị chính sự triều đình bao phủ rồi, lễ cập kê của Chiêu Minh cũng không tham gia, vất vả lắm mới ra ngoài hoạt động gân cốt, lát nữa chúng ta cùng đi săn đi!"
Tiêu Minh Vũ không tính toán đi, nhưng mà thấy nàng hứng thú bừng bừng, có vài phần hứng thú, "Hoạt động của người trẻ tuổi các ngươi bổn vương không tham dự, lát nữa bổn vương đi bãi săn phía tây săn thú."
Khi nói chuyện, Bùi Dương và Giang Nghiêu cũng lại đây, hoạt động này con cháu triều thần tham dự rất nhiều, Bùi Dương đã được khôi thủ ba năm.
Nhưng mà lần này hắn không định tranh nhất, săn thú thú vị hơn ở cạnh với người trong lòng sao?
Dù hàng đêm gặp gỡ, chỉ cần là Chiêu Minh, thì thế nào cũng không đủ.
Tiêu Minh Vũ cưỡi ngựa chạy về phía tây, Bùi Dương nắm tay nàng, "Nàng muốn đi đâu, ta đi với nàng."
Giang Mạt nghĩ, "Anh Anh nói với ta muốn có một con thỏ, lát nữa ta đi săn cho muội ấy."
Bình dấm chua của Bùi Dương lại đổ, "Muội ấy nhiều chuyện quá vậy? Đừng quan tâm! Trở về ta mua một con là được, bảo đảm sống!"
Giang Mạt nghe hắn nói cười không ngừng, hai người ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị đi dạo trong bãi săn.
Giang Nghiêu chuẩn bị đuổi theo, bị Giang Mạt ngăn lại, "Sơ Cửu, có thiếu tướng quân đi với ta là được rồi, ngươi đi săn với mấy người khác đi."
"..."
Mặc kệ Giang Nghiêu phản ứng gì, Giang Mạt và Bùi Dương đã chạy xa.
Bãi săn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng tượng trưng săn mấy con mồi, nhìn thấy thân ảnh Tiêu Minh Vũ chạy như bay phía xa.
Đúng là trời đang giúp ta!
Giang Mạt rời khỏi Bùi Dương, tới gần Tiêu Minh Vũ.
Lúc này Tiêu Minh Vũ đang rượt theo một con bạch hồ, màu lông hồ ly còn trắng hơn tuyết, cực kỳ hiếm thấy, chạy trốn như bay, hắn đã đuổi theo một thời gian, thấy bạch hồ sắp kiệt sức, Tiêu Minh Vũ kéo trường cung, vũ tiễn chuẩn bị rời khỏi cung, hắn cảm giác cả người mềm nhũn, như tất cả sức lực đều bị rút sạch, trời đất quay cuồng, khi lấy lại tinh thần, mình đã ngã thật mạnh xuống đất.
Con ngựa trắng đã sớm chạy như bay, tất cả sự vật như lớn hơn rất nhiều, ngay cả bạch hồ bị hắn rượt vừa rồi cũng lớn hơn rất nhiều.
Tiêu Minh Vũ còn chưa hiểu tại sao, bạch hồ đã đánh miệng về phía hắn.
Hưu
Một tiếng xé gió truyền đến, mũi tên nhọn ở giữa chân sau bạch hồ, hung hăng đâm vào, trong chớp mắt bạch hồ không còn sức giãy dụa, nằm hấp hối trên mặt đất.
Tiêu Minh Vũ nhìn thiếu nữ cưỡi hồng mã đi đến trước mặt hắn, ôm hắn lên, ngón tay mơn trớn trên người hắn, tiếng cười thanh thúy quen thuộc.
"Thỏ ngốc, hồ ly muốn ăn ngươi, tại sao ngươi không biết trốn?"