Chỗ Dịch Lăng Trầm, Giang Mạt không vội xuống tay, tính cách hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cần thời gian từ từ ma hợp. Lần này không có "Giang Mạt" hắc hóa làm chất xúc tác, đối với bọn họ con đường tình cảm chỉ biết khó hơn.
Kế tiếp Giang Mạt xoát giá trị tình yêu của Lục Cảnh, ngẫu nhiên làm cơm trưa mang đến cho hắn, Lục Cảnh rất nể tình ăn hết, nhưng giá trị tình yêu của hắn tăng tới 60 thì không động nữa.
Trong quan niệm của Lục Cảnh, chẳng sợ có hảo cảm với Giang Mạt, bọn họ cũng là anh em được thừa nhận trên pháp luật, muốn hắn thay đổi, cần một chút kích thích tới đánh vỡ cục diện bế tắc "anh em".
Hôm nay Giang thị tổ chức liên hoan công ty, Lục Cảnh làm tổng giám đốc cần trình diện, thuận tiện dẫn Giang Mạt đến đây, giới thiệu tiểu công chúa Giang gia cho toàn thể nhân viên công ty, vì vậy mọi người mới biết bạn gái đồn đãi lúc trước chính là em gái Lục tổng, thậm chí tương lai còn sẽ trở thành lão bản của bọn họ.
Trường hợp như vậy Lục Cảnh không tránh được uống rượu xã giao, nhưng trong chốc lát hắn đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người nóng lên. Dù tửu lượng hắn không tốt, cũng không đến mức uống hai ly champagne đã say.
Giang Mạt phát hiện hắn dị thường, đỡ hắn đi phòng xép tổng thống cao nhất, "Anh, anh bị sao vậy?"
Lục Cảnh càng ngày càng nóng, toàn thân như lửa đốt, thậm chí bắt đầu mất hết ý thức, hắn kéo cà vạt cởi áo khoác, giọng nói mềm nhẹ bên tai làm phía dưới hắn phản ứng. Lục Cảnh đẩy Giang Mạt ra, vọt vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, mặc cho nước lạnh tưới trên người.
Giang Mạt gõ cửa phòng vệ sinh, "Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?"
Lục Cảnh miễn cưỡng giữ vài phần tỉnh táo, "Anh không sao, em về trước đi."
"Nhưng mà..."
"Về đi!"
Giang Mạt đứng trước cửa không nhúc nhích, nghe tiếng nước ồn ào bên trong thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng thở dốc của Lục Cảnh.
Thuốc là do cô cố ý tìm, nhịn càng lâu dược tính càng mạnh, không làm tình thì không hết. Đêm nay cô phải bắt được Lục Cảnh!
Giang Mạt tìm được chìa khóa phòng vệ sinh, khoảng nửa giờ sau thì đi vào.
Trên mặt đất đều là nước, Lục Cảnh chống hai tay lên bồn, tóc và áo sơmi đều ướt dán sâu lên da, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện, đôi mắt bịt kín một tầng tơ máu, vải dệt dưới thân bị căng lên cao, nhìn qua có vẻ rất lớn.
"Anh!" Giang Mạt chạy tới, gấp đến độ hai mắt đỏ ửng, "Sao anh lại thế này, anh không khỏe chỗ nào... Anh nói một câu đi, anh đừng làm em sợ!"
Trạng thái bây giờ của Lục Cảnh rất tệ, nhìn thấy người đã muốn nhào tới, huống chi là người có hảo cảm như Giang Mạt.
Hắn muốn khống chế mình, nhưng người trước mắt giống như có ma lực, dục niệm giấu sâu dưới đáy lòng như bị phóng đại vô hạn, hắn giữ chặt cánh tay Giang Mạt, thô bạo ấn người trên tường, một tay cầm hai cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu, một tay xé quần áo trên người cô. Thô bạo cúi xuống, thậm chí không được gọi là hôn mà là dã thú cắn xé. Giang Mạt ăn đau thở nhẹ, há mồm trong nháy mắt miệng lưỡi người đàn ông xông vào, tàn sát bừa bãi trong miệng cô.
Bởi vì cô mặc lễ phục, bên trong không có mặc áo ngực, chí dán hai miếng dán ngực, quần lót cũng là quần chữ T gợi cảm. Váy bị cởi ra, thân hình hoàn mỹ bại lộ trong không khí, bộ ngực sữa mông vểnh, nơi riêng tư không một cọng lông, toàn thân trắng như đang sáng lên, hoạt nộn như có thể véo ra nước. Lục Cảnh xé dán ngực xuống, hai nhũ kiều nhảy liên tục, hai mắt hắn đỏ ngầu cúi xuống ăn vú cô, hàm răng gặm cắn nhũ thịt đầy đặn để lại một dấu răng, đầu lưỡi liếm núi non, liếm đến mức thủy quang đầm đìa, cắn đầu vú dựng thẳng của cô, hận không thể nuốt vào.
Giang Mạt không biết là đau hay là sảng khoái, tóm lại là bị hắn cắn đến bủn rủn vô lực, lực đạo giãy dụa cũng không có.
"Anh, anh đừng như vậy, anh tỉnh táo lại đi, nhìn rõ xem em là ai!"
"Anh đương nhiên biết em là ai..." Lục Cảnh đột nhiên cười, "Giang Mạt."
Dứt lời lại hôn cô, câu lưỡi thơm của cô, ngón tay trượt dọc theo bụng nhỏ, sờ chân tâm, đẩy ra vải dệt tinh tế giữa hai chân, xoa nắn nơi kiều nộn nhất người cô.
Đại khái là còn sót lại một ít lí trí, chẳng sợ Lục Cảnh nhịn sắp nổ tung cũng không muốn thương tổn cô, nhẫn nại khuếch trương cho cô.
Giang Mạt mặt đỏ bừng, chân mềm không đứng được, Lục Cảnh dứt khoát buông dôi tay cô ra, ôm người vào trong lòng, đầu ngón tay cọ ở huyệt khẩu, cảm giác đã hơi ướt, cho một ngón tay vào.
Thình lình có dị vật đâm vào làm Giang Mạt cả người cứng đờ, xoắn mình muốn trốn, bị Lục Cảnh tát một cái vào mông: "Thành thật một chút, không thì thao em liền đó."
Giang Mạt không dám nhúc nhích nữa. Lục Cảnh nhẹ nhàng ấn thịt huyệt, huyệt cô rất chặt, chỉ một ngón tay cũng không vào được, mị thịt bên trong xoắn tới xoắn lui, muốn đẩy ngón tay ra ngoài. Lòng bàn tay có vết chai mỏng thô ráp, hắn bấm tay moi đào, thổi qua vách thịt mềm ở trong, ngón cái ấn tiểu dâm hạch, Giang Mạt kích thích cả người run rẩy, liên tục ưm, hai luồng trước ngực cũng lay động không thôi, trắng làm hắn hoa mắt.
Huyệt càng ngày càng ướt, chỉ chốc lát sau Lục Cảnh đã cắm ba ngón tay vào, cái miệng trên bị môi lưỡi hắn chặn, cái miệng nhỏ bên dưới bị ngón tay hắn chơi, Giang Mạt bị bắt nuốt nước bọt của hắn, yên lặng chảy nước mắt.
"Đừng, đừng mà..."
Bị ấn chỗ mẫn cảm, Giang Mạt mềm chân, phun ra một ngụm dâm thủy. Lục Cảnh dùng ngón tay dính đầy nước vê đầu vú cô, "Vú cứng rồi, bức ướt như vậy, còn kêu đừng?"
Giang Mạt chấn kinh, cô không ngờ ngày thường văn nhã đứng đắn như Lục Cảnh cũng nói những lời này.