Tiêu Minh Vũ ném chiếu thư, kéo người đến trước mặt, "Con cho rằng con thoát được sao?"
Hắn muốn làm hoàng đế, vẫn luôn mưu hoa, nhưng bây giờ hắn phát hiện, nếu người ngồi vị trí này chính là tiểu tôn nữ, vậy hắn cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Nhưng Chiêu Minh không nghĩ như vậy.
Nàng tình nguyện bỏ khuôn sáo trên người, vứt lại hoàng gia, trở về thân phận tự do.
Nàng đã thu thập hành lý, tất nhiên là muốn đi Bắc Cương tìm hai tên tình nhân của nàng!
Mơ tưởng!
Ngực Tiêu Minh Vũ khó thở, chặn lại nàng, thở dốc thật sâu, "Chiêu Minh, ở lại, ta phụ tá cho con, con có thể làm bất cứ chuyện gì con thích như trước, con muốn cái gì cũng được."
Chỉ cần đừng rời khỏi hắn, chỉ cần nàng còn trong tầm mắt hắn, chuyện khác hắn không để bụng.
Giang Mạt nhìn con số liên tục tăng rồi giảm trên đầu hắn, cuối cùng ổn định ở 95.
Nàng hỏi hắn: "Kinh thành có người hoặc chuyện đáng giá để con lưu luyến không?"
Tiêu Minh Vũ nghĩ, trên đời này không ai sánh bằng Giang Mạt trong chuyện giết người tru tâm.
Hắn duỗi tay phải đến trước mặt nàng, lục lạc nho nhỏ bằng dây tơ hồng treo trên cổ tay, bên ngoài lục lạc bóng lưỡng, vừa thấy thì biết thường xuyên được chủ nhân ngắm nhìn.
"Con đã nói, mang lục lạc của con, thì chính là người của con, con còn nhớ rõ không?"
"Đó là con nói với A Bạch." Giang Mạt nhìn thẳng hắn, "Huống chi A Bạch chỉ là sủng vật, cữu cữu cảm thấy, con có tình cảm gì với một con sủng vật?"
Bỗng nhiên Tiêu Minh Vũ cảm thấy vô lực.
Không phải là nàng không biết tâm ý của hắn, nhưng mà thiệt tình của hắn, không đáng một đồng trước mặt nàng.
Tiêu Minh Vũ liếc nàng, chạy nhanh ra khỏi phòng, phân phó thị vệ bên ngoài: "Nhìn kỹ thái nữ, bổn vương không cho phép, nàng không được bước ra cửa phòng nửa bước!"
Giang Mạt kêu sau lưng hắn: "Cữu cữu, người không quản được con."
"Vậy thử xem!"
Thử thì thử!
Giang Mạt tiếp tục thu thập đồ vật, dùng thuật biến thành biến thành một con bướm, bay ra ngoài từ khe cửa sổ.
Lúc bắt đầu nàng còn cảm thấy thuật biến thân chỉ là râu ria, bây giờ phát hiện chính là thần khí!
Chỉ tiếc là dùng xong thế giới này thì hết rồi.
Vì thế buổi tối Tiêu Minh Vũ đến, phát hiện trong phòng không có người, hắn phát hỏa với thị vệ, cuối cùng suy sụp ngồi trong phòng Giang Mạt.
Tại sao mọi chuyện lại như bây giờ?
Tất cả tựa như thay đổi từ đêm hắn biến về hình người.
Nếu lúc ấy không nóng đầu óc, bị tình dục chi phối, mà là chậm rãi nước nóng nấu ếch xanh, chắc hẳn Chiêu Minh sẽ không tuyệt tình như vậy.
...
Giang Mạt ra roi thúc ngựa đến Bắc Cương, dừng chân trước Bùi gia quân, thủ vệ ngăn lại hỏi thân phận nàng, Giang Mạt nhìn thấy xa xa Bùi Dương đang lãnh một đội người từ bên ngoài về.
Đại tuyết như lông ngỗng, Bùi Dương nhìn thấy một bóng người bọc kín mít chạy về phía hắn, tiểu ủng da hương đạp lên nền tuyết, để lại một chuỗi dấu chân.
Trái tim hắn khẽ nhúc nhích, không thể tin được, đầu óc chưa phản ứng kịp, thân thể đã phản ứng trước, xuống ngựa chạy về phía nàng, cho đến khi thân thể mềm mại đụng vào ngực hắn, chôn trong lòng hắn.
"Chiêu Minh?" Bùi Dương nâng mặt nàng, trong lòng vô cùng kinh hỉ, ngó trái ngó phải không thèm nháy mắt, "Sao nàng ở đây? Đi một mình? Lạnh không? Mặt bị đông lạnh hết rồi..."
Lải nhải rất nhiều, Bùi Dương tháo bao tay che lên gương mặt bị đông hồng của nàng.
Trong ánh mắt Giang Mạt không giấu được ý cười, cọ lòng bàn tay ấm áp của hắn, "Nhớ chàng, nên tới đây, một mình lén tới đây, vốn dĩ trên đường đi còn thấy rất lạnh, nhưng mà nhìn thấy chàng thì không lạnh nữa rồi."
Bùi Dương cười ngây ngô, chú ý tới một đám thân vệ phía sau đều duỗi dài cổ, vội vàng ấn nàng vào lòng không cho bọn họ xem.
Hắn nhìn còn không đủ!