Chờ hai người trong doanh trướng hồ nháo xong, sắc trời đã tối, Giang Mạt gối lên ngực hắn, ngón tay khẽ vuốt bụng hắn, sau đó bị thiếu niên bắt tay, "Còn muốn nữa?"Giang Mạt hết sức, thân thể cực mệt, tinh thần lại rất tốt, ôm eo dính sát hắn.
Bùi Dương thích bộ dạng nàng dính người, câu được câu không nói chuyện phiếm với nàng, "Chiêu Minh, nàng là trữ quân Đại Dận, chạy tới Bắc Cương như vậy có ổn không?"
"Chí của ta không ở đó, kinh thành có cữu cữu, người sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
"Vậy khi nào nàng đăng cơ?"
Giang Mạt chưa nói mình chạy trốn trước khi đăng cơ, chỉ nói; "Mẫu hoàng thân thể hao tổn, cần tĩnh dưỡng, dựa vào thuốc hẳn là có thể sống thêm nửa năm."
Bùi Dương trầm mặc, nhiều nhất nửa năm, nàng sẽ trở thành Chiêu Minh nữ đế, khi đó, toàn bộ thiên hạ đều là của nàng.
Từ xưa đến nay chưa từng nghe hậu cung của hoàng đế nào trống không, tỷ như đương kim nữ đế, nam sủng đã có hơn mười người.
Bỗng nhiên thiếu niên ôm chặt nàng, Giang Mạt nao nao, "Bùi Dương?"
"Nàng làm nữ đế, sẽ phong hậu nạp phi ư?"
Trong khoảng thời gian này hắn luôn lo lắng, đương nhiên là hắn biết không nên cưỡng cầu, nhưng không vượt qua được rối rắm trong lòng.
Giang Mạt nâng đầu hắn, trầm ngâm hồi lâu, nghiêm túc, "Ta có chuyện muốn nói với chàng."
Bùi Dương như có dự cảm, liên tục lắc đầu, "Ta không muốn nghe."
"Bùi Dương..."
"Nếu nàng muốn hủy bỏ hôn ước, vậy chết tâm đi, ta không đồng ý!"
Hắn ôm càng chặt, bất an trong lòng càng dày đặc.
Bùi Dương nghĩ thầm, thật ra nếu hắn không đồng ý, hình như cũng không dùng được, chuyện nàng muốn làm, có ai cản được?
Giang Mạt thở dài, "Chỉ cần chàng muốn cưới, ta nhất định sẽ gả... Mặc quần áo vào đi, chúng ta nói chuyện được không?"
Ánh nến lấp lóe, hai người vừa rồi còn thân mật gắn bó keo sơn bây giờ đang ngồi đối diện trước bàn.
Giang Nghiêu đứng đợi bên ngoài đã lâu, dù mặc nhiều, thời gian dài tay chân cũng bị đông cứng, hắn nhìn bóng dáng được ánh nếu chiếu ra, bọn họ đang nói gì đó, bỗng nhiên Bùi Dương đứng lên vọt ra, khi nhìn thấy Giang Nghiêu bên ngoài, vung tay lên đánh về phía hắn.
"Nàng là thân tỷ tỷ của ngươi!"
Giang Nghiêu tùy ý hắn đánh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết người Giang Mạt để ý nhất là Bùi Dương, cũng biết nàng không thể vứt bỏ Bùi Dương, cho nên Giang Nghiêu nghĩ, Giang Mạt và thiếu tướng quân ở bên nhau, mà hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn, chờ nàng ngẫu nhiên rủ lòng thương.
Nhưng bây giờ Bùi Dương biết hết rồi, a tỷ nói hết với hắn, nghĩa là a tỷ nghiêm túc với mình.
Cho nên dù có bị đánh, trong lòng Giang Nghiêu vẫn rất cao hứng.
Giang Mạt không cản bọn họ.
Bùi Dương tức giận cần phát tiết, mà Giang Nghiêu thẹn trong lòng cam nguyện bị đánh, bọn họ kẻ muốn cho người muốn nhận, cho đến khi Bùi Dương bình tĩnh lại, Giang Nghiêu sớm đã mặt mũi bầm dập.
"Ta không thèm để ý, nàng và hắn tách ra được không?" Bùi Dương xoay người nhìn nàng.
Giang Mạt không nói gì, thiếu niên cao lớn bỗng nhiên nở nụ cười, cười còn khó coi hơn khóc, "Chiêu Minh, nàng rất quá đáng."
Nàng nhìn thiếu niên đi xa từng bước, trong lòng thật sự không dễ chịu.
Giang Nghiêu bò đến bên cạnh nàng, "A tỷ..."
"Tất cả đều bị ta làm hỏng hết." Giang Mạt che mặt thở dài, "Sơ Cửu, đệ về trước đi, ta muốn yên lặng."
Trên nền tuyết trống vắng chỉ còn một mình nàng, Giang Mạt đi theo dấu chân Bùi Dương.
Cho tới bây giờ, nhiệm vụ chỉ còn lại 5% cuối cùng của Tiêu Minh Vũ, nhưng trải chăn đủ rồi, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc nãy dù rất tức giận, giá trị tình yêu của Bùi Dương cũng không giảm.
Tình cảm của hắn giống như hắn, thuần túy, mãnh liệt.
Rõ ràng chỉ là một kỳ thi, nàng vừa thu thập tình yêu, vừa du hí nhân sinh, nhưng người vô tâm vô phổi, khi đối mặt với một trái tim thật tình được đưa đến trước mặt, cũng không biết làm sao.
Tuyết rơi quá lớn, dấu chân trên mặt đất đã bị tuyết vùi lấp, Giang Mạt đã ra doanh địa.
Khắp nơi hoang vắng, trừ bỏ gió tuyết thì không còn gì khác.
Nàng phát hiện mình không tìm được đường về.
...
Bùi Dương thổi gió một lát thì bình tĩnh lại.
Thật ra cũng không quá ngoài ý muốn, khi còn ở phủ công chúa, Giang Nghiêu đã rất thân cận với Chiêu Minh, rất nhiều buổi sáng hắn ra khỏi phòng Chiêu Minh, đều nhìn thấy Giang Nghiêu đứng bên ngoài, nhưng dù sao cũng là huyết thống chí thân, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
Làm hắn khổ sở chính là Giang Mạt thật sự động tâm với người khác, rõ ràng hắn chỉ đi mấy tháng, tại sao lại như vậy?
Rút đi tức giận, Bùi Dương cười khổ trong lòng.
Phải sớm chuẩn bị tâm lý, sau này nàng làm nữ đế, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Nhưng muốn hắn từ bỏ Chiêu Minh, không thể nào, dù trong lòng nàng có bóng dáng người khác, hắn cũng muốn chiếm phần nặng nhất!
Bùi Dương chạy về tìm Giang Mạt, kiếm thế nào cũng không thấy nàng, hỏi Giang Nghiêu, hắn cũng không biết, cho đến khi thủ vệ quân doanh nói thấy nàng đuổi theo dấu chân ra khỏi doanh, tâm Bùi Dương như rơi xuống đáy cốc.
Trời lạnh, tuyết lớn, áo khoác nàng còn treo trong phòng, trời xa đất lạ, đi đâu được?
Bùi Dương cưỡi ngựa tìm người, Giang Nghiêu vội vàng mang theo một đội ngũ, kinh động cả Trấn Quốc Công.
Nửa đêm gió tuyết lớn hơn nữa, đường cũng nhìn không rõ, Trấn Quốc Công kêu bọn họ về trước, chờ tuyết nhỏ rồi đi tìm người, nếu không tất cả đều là vô dụng.
Bùi Dương gấp đến mức tròng mắt đỏ bừng, ai tới khuyên cũng không nghe, cuối cùng vẫn bị kéo về doanh.
Hai thiếu niên không chớp mắt ngẩng đầu nhìn trời, chưa bao giờ hy vọng tuyết ngừng rơi nhanh như bây giờ.
Giang Nghiêu nắm chặt nắm tay nhìn hắn, "A tỷ đi tìm huynh..."
Mà hắn không đi theo... Tại sao hắn không đi theo!
Trái tim đau đớn, sắc mặt Bùi Dương trắng như tờ giấy.
Hắn không cần gì cả, cũng không cầu thứ gì, hắn chỉ hy vọng nàng có thể bình an trở về bên cạnh hắn.
Khi hừng đông, tuyết đã ngừng rơi, Bùi Dương tìm được Giang Mạt bên cạnh cây khô nửa người chôn dưới tuyết, hô hấp mỏng manh, toàn thân lạnh lẽo.
"Chiêu Minh, tỉnh lại, đừng ngủ! Nàng tỉnh dậy nhìn ta, cầu xin nàng... Mở mắt ra nhìn ta, Chiêu Minh!"