Chờ Lục Cảnh thu thập xong, Giang Mạt chôn trước ngực hắn, trên làn da trắng nõn tất cả đều là ấn ký hắn lưu lại, lúc đầu không hiện, một lát sau xuất hiện loang lổ dấu hôn xanh tím, đặc biệt vú, cổ và bên hông là dày đặc nhất. Lục Cảnh có chút hối hận, làn da con gái vốn kiều nộn, lúc trước xác thực mình quá lỗ mãng.
Nhưng thảm không nỡ nhìn nhất vẫn là nộn huyệt của cô, sưng đỏ, vô cùng đáng thương mở ra, phun từng chút từng chút tinh dịch ra ngoài.
Lục Cảnh rửa sạch cho cô, giúp cô lấy nước bên trong ra, nhưng làm thế nào cũng không sạch.
Nói thật, chính hắn cũng không đếm được mình bắn bao nhiêu lần, Giang Mạt cao trào bao nhiêu lần, khăn trải giường dính đầy thể dịch bọn họ, ướt rối tinh rối mù. Sau đó hắn không động nữa, tùy ý tiểu bức ngậm tinh dịch của hắn, bế Giang Mạt vào một căn phòng xép khác.
Cô gái nho nhỏ gầy gầy, nằm trong lòng hắn, hơi thở ấm áp phun lên ngực, vô cùng ngoan.
Lục Cảnh thỏa mãn nhìn cô thật lâu, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, thường xuyên hôn đuôi lông mày cô, thỏa mãn trong lòng sắp tràn ra.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy không thể tin nổi.
Giang Mạt mới về nước bao lâu, hắn và cô chính thức ở chung bao lâu, sao lại đột nhiên thích?
Chỗ trống tình cảm hơn 20 năm, lại để cho em gái trên danh nghĩa này bổ khuyết.
Lục Cảnh lắc đầu bật cười, hôn một cái trên chóp mũi cô.
Thích thì thích thôi, nếu đã trong tay hắn, vậy đừng chạy trốn, còn Dịch Lăng Trầm.... Một ngày nào đó, hắn sẽ loại người này ra khỏi lòng Giang Mạt.
Lăn lộn hơn nửa đêm, Lục Cảnh cũng mệt mỏi, ôm người ngủ say.
Hắn không biết, hắn ngủ chưa bao lâu, cô gái trong lòng ngực chậm rãi mở mắt, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu hắn, khóe miệng gợi lên một độ cung nhỏ.
Giá trị tình yêu lên 85!
Giang Mạt cẩn thận rời khỏi cái ôm của hắn, xốc chăn xuống giường, chân mềm suýt nữa không đứng được.
Cô gái trong gương vừa nhân đã biết bị nam nhân hung hăng yêu thương, chân tâm như bị lửa đốt, còn có dịch trắng chảy ra từ đùi, núm vú vừa hồng vừa sưng, lớn gấp đôi ngày thường, chạm nhẹ đã thấy đau.
Không thể không nói, lần này thật sự rất sướng, côn thịt Lục Cảnh vừa cứng vừa dài, trừ lúc đầu ra, sau này thoải mái đến mức cô muốn lớn tiếng kêu, muốn cầu hắn dùng côn thịt liên tục thao cô, thao hư cô, chẳng sợ bắn rồi cũng phải để côn thịt trong huyệt không rút ra. Đáng tiếc phải giữ nhân thiết....
Cô sắm vai Giang Mạt, trong lòng yêu một người đàn ông, lại lăn giường với một người đàn ông khác, lúc đầu đúng là cưỡng bách, nhưng đến lúc sau khoái cảm thân thể khiến cô trầm luân, một lần rồi một lần làm với hắn....Dựa theo logic như vậy, chờ sau khi cô tỉnh lại thì sẽ thế nào?
Đương nhiên là chạy!
Quần áo Giang Mạt bị Lục Cảnh xé rách, cũng may đây là khách sạn của Giang thị nhà mình, ngày thường hoạt động lớn lớn bé bé của công ty đều tổ chức ở đây, phòng xép tổng thống này cơ hồ thành phòng nghỉ riêng của Lục Cảnh, sẽ có quần áo dự phòng của hắn, tuy là hơi lớn, nhưng tốt hơn không có.
......
Sáng hôm sau Lục Cảnh tỉnh lại, không thấy người trong lòng.
"Giang Mạt!"
Hắn tỉnh táo ngay, xoay người xuống giường, vào phòng vệ sinh, trên gương có tờ giấy Giang Mạt dùng son môi để lại.
"Anh, đừng tìm em, em muốn lẳng lặng."
Sắc mặt Lục Cảnh trầm xuống, tìm di động gọi điện cho Giang Mạt, quả nhiên tắt máy, hắn lại gọi cho Dịch Lăng Trầm, vang lên một lúc bên kia mới trả lời: "A Cảnh?"
"Giang Mạt có đó không?"
"Mạt Mạt? Không có." Dịch Lăng Trầm, "Xảy ra chuyện gì?"
"Nếu thấy thì gọi cho tôi."
Lục Cảnh cúp máy, siết chặt di động.
Tối hôm qua còn ở trên giường ý loạn tình mê, ngoan ngoãn giương chân cho hắn thao bức, hôm nay chạy trốn không tìm thấy người, là sao chứ?
Bởi vì lên giường với hắn, sau khi tỉnh lại phát hiện không thể tiếp thu được, cho nên lựa chọn trốn tránh?
Cô muốn lẳng lặng, vậy kết quả của lẳng lặng là gì?
Là coi như tất cả chưa từng xảy ra, sau đó làm như không có gì, làm lốp xe dự phòng của Dịch Lăng Trầm?
Không, không tính là lốp xe dự phòng, Dịch Lăng Trầm không thích cô!
Lục Cảnh lạnh mặt quăng di động.
Giang Mạt, là em trêu chọc tôi trước, bây giờ muốn thoát, không dễ!