Úc Dương có chút hoang tưởng mà nghĩ, cậu có được nhiều tin nhắn phản hồi của đối phương như vậy, đây hẳn là một chiến tích đáng tự hào.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trình Dã ngơ ngẩn mà nhìn màn hình điện thoại.
Trên màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn, một người cho dù dài ngày không nhận được phản hồi từ đối phương, nhưng vẫn cứ đều đều gửi tin bắt chuyện.
Cho dù là hỏi bài, cũng là có ý khác, hiển nhiên là vì muốn nói chuyện nên mới nhắn.
Nửa tháng qua, người duy nhất giữ liên hệ với cậu, là một cô gái xa lạ không quen biết.
Khó trách người trượt ván đều mang theo chút nghĩa khí giang hồ.
Rất giống với......!Úc Dương.
Trượng nghĩa, chính trực, đơn thuần vô hại.
Nghỉ hè quá dài, Úc Dương suốt nửa tháng bị phong ấn tại nhà vùi đầu vào học, suýt nữa thì quên mất mình vẫn còn là giáo bá.
(Xin lỗi vì tính tình bất ổn, nhưng mà dùng cho hợp thì phải thay đổi giữa hai từ trùm trường và giáo bá, có lẽ các chương trước đọc là giáo bá, chương này lại trùm trường thì hơi kì, hay thậm chí một chương dùng đan xen cả hai, nhưng mà để cho hợp theo ý editor thì đành phải vậy T^T dù đọc có hơi bị không đồng nhất.)
Khoảnh khắc bốn người bước vào cổng trường, học sinh xung quanh dù cho có đông tới mức chen chúc như nào đi chăng nữa thì cũng đều nhanh chóng nhường ra một đoạn đường.
Úc Dương trong miệng ngậm kẹo mút, phong thái rất đỗi tự nhiên mà buông ván trượt xuống, dẫm lên, trượt tới hướng khu dạy học.
Ba người đằng sau cũng nhanh chóng trượt theo.
Đến khi bốn người đi xa dần, học sinh nhường đường ở quanh đấy mới bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Không biết Úc Dương chọn ban Văn hay Lý, chỉ hy vọng ngàn vạn lần không cùng một lớp với tao là được!"
"Trời cao đất dày, tao tình nguyện để mấy năm cấp ba không tìm được tình yêu đích thực, vậy còn đỡ hơn là bị xếp chung lớp với tên trùm trường kia."
Nam sinh xung quanh từng người một đều cầu nguyện, đến cả việc hiến tế bạn cùng bàn năm trước cũng nghĩ ra được.
Vì cự tuyệt ngồi cùng một bàn, học cùng một lớp với trùm trường, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đúng lúc này, một nam sinh không sợ gì cả, đứng ra, đắc ý nói: "Tôi không biết các cậu có cùng lớp với tên trùm trường đó hay không, dù sao thì tôi cũng không cùng lớp với cậu ta được!"
Nam sinh khác sôi nổi hỏi: "Sao cậu chắc chắn được vậy? Cậu có thông tin nội bộ hả?"
Nam sinh nói: "Bởi vì nhà tôi có một người đang dạy ở trường, nói cho tôi biết Úc Dương bị phân vào lớp một, ha ha ha, tôi ở lớp ba mươi! Cách xa hai tầng, hoàn toàn không cần lo lắng."
Một nam sinh bật khóc ngay tức khắc: "Tôi ở lớp một."
Bên cạnh, một học sinh nữ vừa mới lên cấp ba khiếp sợ hỏi: "Đáng sợ vậy sao? Nhìn đẹp trai lắm mà."
Nữ sinh đứng gần đấy che ngực lại nói: "Đàn em, không cần nghe bọn nhát gan này dọa sợ.
Em mà thấy tên đó thì đi đường vòng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Em gái giật giật khóe miệng: "Em phải đi đường vòng thôi, sao có thể không đi được?"
Chị gái gật đầu mạnh: "Nhan sắc nhìn từ xa không tệ đâu, nhưng không thể tới gần.
Dù sao cậu ta cũng đã từng động chân động tay với con gái." Nói xong, duỗi tay chỉ chỗ cầu thang nằm giữa hai khu dạy học "Thấy nơi đó không?"
"Cầu thang, sao vậy ạ?"
"Đã từng có một bạn nữ, không biết sống chết mà trêu cậu ta.
Sau đó bị cậu ta một chân đá từ phía trên xuống dưới, không bị gãy xương nhưng toàn thân bầm tím hết cả, học được một kỳ thì chuyển trường."
Em gái nháy mắt sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, âm thầm quyết định về sau nhìn thấy bốn người kia dù chỉ là từ xa thật xa cũng phải đi đường vòng.
"Còn có."
"Còn, còn có?" Em gái sợ tới mức giọng phát run.
"Cậu ta trước đây vốn dĩ không phải trùm trường, bây giờ được như vậy là bởi vì tên trùm trường trước đây bị cậu ta đánh tới mức khóc lóc quỳ gối.
Hơn nữa......"
"Hơn nữa?!"
"Hơn nữa, lúc ấy có một nữ giáo viên chen vào giải hòa, bị cậu ta ép tới từ chức.
Lúc ấy chuyện này là chuyện động trời đấy, nữ giáo viên kia nản lòng, nói rằng cả đời này sẽ không đi dạy học nữa.
Em xem, ngang ngược tới mức ấy!".