Chương 53Tác giả: Madge SwindellsV ùng Đất Mũi giữa mùa đông những cơn mưa xối xả đố xuống đã hai mươi sáu ngày liên tiếp; những con sông nước tràn lên cả hai bờ; một vài trang trại trong miền đầm lầy Đất Mũi đã ngập trong biển nước, thế nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi làm cho những người nông dân đã phải thốt lên những lời than vãn ai oán.
Fontainebleu bốc lên mùi ẩm ướt xen lẫn với mùi gỗ thông cháy đượm, mùi thịt cừu hầm âm ỉ trên bếp lò. Acker rất ít khi có mặt ở nhà bởi vì những cây cầu và những đập nước cần phải được thường xuyên giám sát. Margaret chia đôi quỹ thời gian của mình ra vừa để trông nom ngôi nhà lại vừa giám sát chuồng trại.
Vào buổi sáng ngày thứ Bảy cô chuẩn bị một miếng bít tết thật to và một chiếc bánh pa-tê nhân bầu dục. Acker đang sửa chữa một cây cầu bắc qua con sông dân sang khu nhà của những người làm công. Người anh chắc sẽ ướt sũng và tê cóng khi quay về.
Acker trở về nhà rất muộn, bùn đất lừ trên người anh chảy thành giọt xuống dưới sàn bếp. Cô giúp anh cởi ủng và vải mưa rồi treo chúng ra ngoài phòng đệm.
Acker vươn người ra ôm choàng lấy cô, lay xoa xoa vào cái bụng căng tròn của vợ. Cô có mang đã tới tháng thứ năm.
- Thế nào bà mẹ? Bà mẹ khỏe không?
- Em khỏe mà. - Cô mỉm cười e thẹn. - Không còn những triệu chứng nghén buổi sang, không còn những cơn đau nhức mệt mỏi. Em chưa bao giờ thấy khỏe đến như vậy. Em phải thường xuyên nhìn vào gương để tự nhắc nhở rằng mình đang có mang.
Acker dụi mắt khi anh trông thấy chiếc bánh pa-tê khổng lồ được mang tới phòng ăn.
- Flora, bác đã gọi bà chủ ra ăn trưa chưa? - Margaret hỏi.
- Bà chủ bảo không đói, thưa cô Marg. - Giọng của bà nấu bếp lên bổng xuống trầm, cố gắng thể hiện ý chê trách trong lời nói của mình. - Bà chủ bị đau đầu. - Bà ta khịt mũi. - Bà ấy nói muốn được ở một mình.
Acker thở dài.
- Ôi thôi nào, anh không phải lo lắng về mẹ mình đến thế. - Margaret càu nhàu. - Bà ấy đang muốn làm mình làm mẩy để khiến cho người khác cảm thấy như mình có lỗi đấy mà.
- Em không công bằng rồi. - Acker nói. Không ai được phép chê trách mẹ anh cả.
Anna bây giờ sống tách biệt với mọi người ở chái nhà phía đông nhưng bà không còn hay gắt gỏng như trước nữa.
Ăn gần xong bữa trưa thì họ trông thấy một hình người bé nhỏ rẽ vào khúc ngoặt trên con đường dẫn tới khu nhà chính của trang trại Fontainebleu. Hầu như không mấy ai bước chân tới gần con đường thường chỉ dùng để lái xe vào trong nhà này cả; những người làm công thường đi tắt qua vườn nho để sang khu định cư của người da đen nằm ở phía bờ sông bên kia.
- Anh nghĩ đấy là ai? - Margaret hỏi và nhổm người dậy để nhìn cho rõ hơn.
- Ai mà biết được. Có lẽ người nào đó muốn tới xin việc chăng.
- Trong thời tiết này ư? Như vậy thì ngu ngốc quá chừng.
Hình người nhao ra phía trước như muốn chống chọi lại với sức mạnh của gió và những cơn mưa quất tới tấp vào mặt.
- Đó là một người phụ nữ da đen. - Margaret bực bội nói. - Lạ thật !
Mười phút sau họ nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh vọng vào tận giữa nhà, rồi tiếng bước chân của Jacob nện thình thịch qua dãy hành lang đi ra mở cửa. Chẳng bao lâu sau đó ông ta hiện ra trước cửa phòng ăn.
- Có người muốn gặp bà van Achtenburgh-Smit, thưa cậu chủ. - Jacob nói và nhìn mặt ông ta họ có thể nhận rõ rằng có điều gì đó không ổn.
- Ai vậy? - Margaret hỏi.
- Sophie Jasmine. - ông ta khiếp sợ trả lời.
- Người đàn bà kinh khủng đó ư? - Margaret thở dốc.
Cô vội vã đi ra cửa trước nơi Sophie đang đứng dựa lưng vào tường, người ướt sũng và trông rất kiệt quệ. Cặp mắt vô hồn của bà ta hướng về phía Margaret. Bà ta ho sù sụ rồi nói:
- Tôi muốn gặp bà chủ.
- Bà chủ đang bị ốm. - Margaret nghiêm nghị trả lời. - Nếu như bà cần tiền, bà có thể hỏi xin chồng tôi.
- Không, tôi phải gặp bà Anna Smit. - Người đàn bà da đen vẫn khăng khăng. Bà ta cúi gập người như muốn quỵ xuống vậy. - Cô chủ có cái gì đó cho Sophie này ăn với không? - Bà ta rên rỉ.
Margaret gọi Jacob tới:
- Hãy dẫn Sophie ra phía sau nhà và bảo Flora mang tới cho bà ta ít thịt cừu.
Cô quay trở lại phòng ăn và dừng một lúc trước lò sưởi, cố gắng làm ấm người mình lên.
- Em chưa gặp bà ta lần nào cả. - Cô nói. - Tất nhiên là em đã nghe chuyện về bà ta rồi. Thật không thể tin được rằng đó lại là mẹ đẻ của Katie. Bà ta thật… thật kinh khủng.
Acker cau mày nhìn vợ, vẻ quở trách:
- Em không cần phải bảo bà ta ra phía sau nhà như vậy.
- Nhưng người bà ta hôi hám lắm. - Margaret cự lại.
Acker cảm thấy bất an. Chính ngọn đuốc của tình mẫu tử ở người đàn bà này đã đốt cháy rụi hạnh phúc của gia đình cậu mặc dầu từ trước đó đã nảy sinh nhiều khúc mắc.
- Anh sẽ bảo mẹ. - Anh nói rồi vội vã đi tới bên cánh cửa ngăn cách khu nhà chính với chái nhà phía đông và mở nó ra bằng chiếc chìa khóa dự phòng mà anh giữ cho những trường hợp khẩn cấp.
- Mẹ ơi, con Acker đây. - Anh gọi to. Nơi này tối quá. Ngoài trời vốn đã ảm đạm lắm rồi nhưng tất cả các cánh cửa ở đây vẫn bị đóng kín. - Mẹ ơi - Anh gọi tiếp, bước vào dãy hành lang tối om và gõ nhẹ vào cánh cửa phòng ngủ.
- Đi đi - Một giọng nói nghèn nghẹt vọng ra. Anh mở cửa và trông thấy Anna đang nằm trên giường, quấn quanh mình bằng một tấm áo ngủ cũ kỹ và phủ lên trán một tấm vải flanen sũng nước.
- Người mẹ lạnh cóng rồi đây này. - Anh nói và cầm lấy tay mẹ. - Tại sao mẹ không đốt lửa lên mà sưởi? - Anh đứng dậy, lần tìm bao diêm nhóm lửa vào những súc gỗ được xếp gọn ghẽ bên trong lò sưởi.
- Nếu mẹ muốn sưởi thì mẹ đã nhóm lửa lên rồi. - Bà ngồi dậy nhìn chằm chằm vào con trai. - Đầu mẹ đang đau như búa bổ, - bà nói thêm như thể giải thích ọi chuyện.
- Sophie đang ở đây, bà ta muốn gặp mẹ.
Người Anna bật lên.
- Con bò cái ấy! Mụ ta lại đến để vòi tiền đây mà. Mẹ chờ mụ đã suốt năm năm nay rồi.
- Con đã cho bà ta vào bếp, bà ta đang ăn. Mẹ có muốn gặp không? - Acker lo ngại nhìn mẹ.
- Có, mẹ sẽ gặp. - Bà nắm chặt lấy tay Acker. - Mọi việc ổn cả chứ? Ý mẹ muốn hỏi công việc của trang trại.
Anh gật đầu, trong lòng thầm mong nói ra được một câu gì đó hay làm được một việc gì đó để có thể đưa mẹ trở lại với gia đình, nhưng sau một lúc lưỡng lự nơi ngưỡng cửa, anh chỉ biết thở dài rồi đi ra.
Sophie rõ ràng là tới đây với một mục đích nào đó, nhưng khi Flora đưa bà ta tới bên một cách cửa và bỏ mặc bà ta ở đó rồi đi khỏi thì người Sophie cứ run bắn lên.
- Cô muốn gì? - Anna lên tiếng. - Cô nghĩ là những chuyện mà cô đã gây ra còn ít hay sao?
Sophie giương cặp mắt thận trọng nhìn Anna rồi bước hẳn vào trong.
- Cô đến muộn năm năm, - Anna nói tiếp. - Tôi đã chờ cô từ lâu lắm rồi. Đúng vậy, tôi biết chắc rằng một ngày nào đó cô sẽ tới đây tìm tôi. Cô nghĩ rằng tôi là một mỏ vàng vô tận cho cô khai thác để ngăn cô không tố cáo tôi tội bắt cóc trẻ con phải không? Tôi hiểu rõ cô mà, Sophie, cả con người và bản chất của cô. Nhưng cô đến đây quá muộn rồi.
Anna lạnh lùng nhìn người đàn bà da đen khốn khổ, hai nắm tay siết chặt lại cho tới khi những móng tay sắc nhọn đâm thọc vào lòng bàn tay. Bà căm ghét Sophie, không chỉ bởi những điều mà mụ đã gây ra cho gia đình bà mà còn vì những gì mà mụ ta đã tự biến mình thành một vết nhơ đối với tiết hạnh phụ nữ và một ảnh hưởng xấu đối với xã hội. Bà nhìn cặp mắt thất thần, những đường nét tàn tạ, những cử chỉ thô thiển, lòng không động một chút trắc ẩn nào. Nhưng hôm nay ở Sophie có một điều gì đó khác lạ.
- Tôi đến để hỏi thăm tin tức của Katie. - Bà ta lưỡng lự mào đầu.
- Làm sao mà cô dám, làm sao cô dám hả? - Anna gầm gừ. - Chính cô là người đã huỷ hoại cuộc đời nó, làm hỏng cuộc hôn nhân của nó, khiến cho nó phải bỏ chạy khỏi gia đình của mình. Vậy mà bây giờ cô còn dám vác mặt tới đây để hỏi thăm nó ư? Ôi, tôi không thể trả lời được. - Bà dừng lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự chủ. - Có thể là nó đã chết đói rồi, cũng có thể đã trở thành gái mại dâm như cô. Tôi đã bỏ bao công sức mà vẫn chưa tìm thấy nó. - Bà ngừng lời, lấy tay gạt nước mắt và bắt đầu đấm ngực thùm thụp. - Đó là lỗi của cô. Cô là một con điếm già say xỉn thật ghê tởm.
Sophie dường như không muốn hiểu.
- Vậy thì nó sẽ ra sao nếu như không có nơi ăn chốn ở, và không có tiền?
- Tôi làm sao biết được? - Anna nổi xung lên. Trong giây lát cả hai người đàn bà đều như bị kẹp chặt trong một mối lo sợ giống nhau, nhưng chỉ có Sophie là hiểu rõ được sự nguy hiểm thực sự ẩn chứa trong một môi trường xa lạ và thù địch; con bé sẽ từ từ trượt dốc, và cứ thế trượt mãi… trượt mãi...
Bà ta ngồi phịch xuống ghế. Anna có thể ngửi được sự sợ hãi của người đàn bà da đen này. Đó là một thứ mùi hôi hám, bẩn thỉu và khó chịu.
- Cô cút đi, cút đi! - Anna hét lên. - Cô sẽ không moi được gì từ tôi đâu. Tôi mặc xác cô muốn làm gì thì làm.
- Tôi đến đây chỉ để cảm ơn bà thôi, bà chủ ạ. - Sophie đáp. - Tôi cảm ơn vì bà đã cứu sống được con gái tôi và nuôi nó khôn lớn.
- Chẳng đến lượt cô phải cảm ơn tôi, - Anna giận dữ ngắt lời. - Cô không đáng làm một người mẹ. Cô đã tự đánh mất cái quyền đó của mình khi bỏ rơi con bé trong chuồng gà. Nó đã gần như chết đi sống lại. Phải mất ba tuần lễ tôi mới vực được nó dậy.
Nhưng Sophie không nghe, bà ta vẫn huyên thuyên nói tiếp:
- Tôi thường liếc nhìn Katie khi ngồi trong phiên tòa, thầm nghĩ rằng nó là một đứa trẻ may mắn - nó có tất cả mọi thứ và đó chính là điều mà tôi căm ghét ở các người. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi, nhưng nếu biết trước chuyện đó thì tôi thà chết chứ không bao giờ rắp tâm hại nó cả.
- Cô là một con người thật đáng ghê tởm. - Anna nhìn những giọt nước mắt chảy ngoằn ngoèo xuống cặp má héo tàn và nói. - Vì thế mà Katie đã bỏ chạy. Nó sẽ không bao giờ quay về nếu như cô vẫn còn lởn vởn quanh đây.
Người đàn bà da đen nao núng.
- Con gái của tôi được nuôi dưỡng thành một cô gái da trắng lịch sự tao nhã - đó chính là điều mà tôi hằng mơ ước. Nó là một con người hoàn toàn tự do; nó có thể làm bất cứ điều gì mà nó muốn, sống ở bất cứ nơi nào mà nó thích; và nó có thể ngẩng cao đầu mà tự hào về chính bản thân mình. Khi nào bà tìm thấy nó, thì xin hãy nói với nó rằng tôi tự hào về nó. Nó đã có tất cả những gì mà tôi khi xưa mong muốn mình có được.
Bà ta đứng dậy đi tới bên khung cửa kiểu Pháp mở nó ra. Một luồng gió lạnh có vương lẫn khói chợt ùa vào trong phòng. Anna vội vã khóa trái cửa lại rồi chạy vào vớ lấy một tờ báo, quạt lấy quạt để vào trong lò sưởi cho tới khi ngọn lửa cháy đượm dần lên. Ngó ra ngoài cửa sổ bà trông thấy Sophie đang hối hả đi xuyên qua vườn nho. Bà quay trở lại bên lò sưởi, thu mình ngồi yên ở đó.
Bốn giờ chiều hôm ấy già Jan từ đâu xồng xộc chạy vào nhà.
- Cậu chủ đâu rồi? - Già hỏi Margaret.
Cô đi tới phòng làm việc gọi chồng mình ra.
- Già ra ngoài làm gì trong. lúc mưa bão thế này hả Jan? Tuổi cao rồi, già phải cẩn thận chứ.
- Đó là Sophie, cậu chủ ạ. Cô ta bị ngã xuống sông. Chết đuối là cái chắc rồi ! Bọn con trai đang chia nhau ra tìm vớt cô ta nhưng chưa tìm được. Nước dâng cao quá. - Già chỉ tay vào chỗ thắt lưng. - Càng lúc càng cao. - Già hổn hển thở không ra hơi, rồi sau đó lại nói tiếp - Chúng nó vẫn đang tìm.
Acker cầm lấy một đoạn dây thừng rồi hối hả đi ra phía sông. Margaret cũng lấy ủng và áo mưa xuống và chạy theo anh.
Dòng nước dưới sông đang cuồn cuộn chảy điên cuồng như một cơn thác lũ, nó lao từ trên triền đồi xuống cuốn theo cả những thân cây to. Acker buộc chặt một đầu dây thừng quanh bụng mình và cột đầu kia vào một gốc cây đứng cạnh bên sông. Anh lội xuống dòng nước xiết, lần mò quanh chỗ cây cầu và lặn cả xuống dưới lòng sông. Mười phút sau, phải cố hết sức anh mới lại ngoi được lên bờ.
- Khủng khiếp quá, - anh lẩm bẩm. - Chân mình bước đi còn không vững nữa. Có lẽ bà ta đã bị nước cuốn đi xa rồi. Chết đuối! Thật kinh khủng!
Anh chia những cậu thanh niên trai tráng ra làm hai nhóm để tìm kiếm dọc hai bên bờ sông, và một giờ sau lúc trời đã nhọ mặt người mà vẫn chưa tìm thấy Sophie đâu thì anh gọi to, bảo mọi người thôi không tìm kiếm nữa.
Câu chuyện nhanh chóng lan ra rằng Sophie đã tự trẫm mình xuống dòng nước lũ. Ba cậu trai cam đoan rằng họ đã trông thấy bà ta nhảy xuống sông và sau đó xác của bà ta được tìm thấy cách đó lới hai dặm.
Khi Anna nghe được tin này, bà rùng mình. “Chính ta đã giết chết người đàn bà đó”.
*
* *
Ngồi trong văn phòng ốp gỗ ấm áp của mình ở đối diện với phòng hội đồng, viên chủ bút của tờ Ngôi sao Stellenbosch đang phì phèo một điếu xì gà thơm phức và nhấm nháp từng ngụm cà phê nóng bỏng. Hơi ấm trong phòng làm rối bù mái tóc mới sấy của hắn. Viên chủ bút mân mê hàng ria mép và mỉm cười, thích thú tận hưởng cảm giác dễ chịu. Bên tay phải của hắn là máy liên lạc nội bộ nối trực liếp với máy của Adele, thư ký và cũng là nhân tình của hắn; một ả đàn bà chân dài, ngực nở, tinh quái như một con khỉ. Bên trái hắn lại là đường dây cá nhân mà thông qua đó hắn có thể nói chuyện với người vợ trẻ mới cưới đang mang bầu của hắn. Ôi chao, đó đúng là sự thực chứ không phải là một giấc mộng. Hắn nhấn nút gọi Adele, cô ta vội vã chạy vào, rót thêm cà phê và châm cho hắn một điếu thuốc mới. Cô ta cũng không quên quệt đôi môi đỏ chót của mình lên má hắn trước khi lẳng lặng biến mất.
Viên chủ bút lim dim cặp mắt, nhâm nhi hương vị êm ái của cuộc sống phong lưu mới có được nhờ Anna van Achtenburgh- Smit kể từ khi bà ta mua lại tờ báo này. Với mức lương tăng gấp ba lần so với trước, hắn đã có đủ khả năng gom tiền lại mua một chiếc Mercedes mới coong. Chính nhờ có chiếc xe này mà hắn đã tán tỉnh được Tina, cô vợ hiền lành ít nói nhưng cũng rất quyến rũ và nồng nhiệt của hắn. Hắn cũng đã lựa chọn được ình một cô thư ký thích hợp đủ để làm cho hắn hài lòng. Và hắn cũng vừa tậu được một ngôi nhà mới - một biệt thự xinh đẹp nằm trên đỉnh một ngọn đồi trông thẳng xuống thị trấn. Ngôi nhà rất đắt tiền, hắn đã phải trích ra mười phần trăm tiền lương hàng tháng để trả góp để có được nó. Phải thừa nhận rằng các khoản chi để mua xe, mua nhà, sắm sanh đồ đạc và quần áo cho vợ đã ngốn gần sạch số tiền hắn có, nhưng hắn tin rằng chẳng bao lâu sau rồi hắn sẽ lại tích cóp được một khoản mới. Anna thích hắn, ủng hộ mọi ý định của hắn.
Cuộc đời này mới tốt đẹp làm sao, lòng hắn tràn ngập một cảm giác lâng lâng êm ái. Hắn nhấn một ngón tay được cắt giũa móng một cách tỉ mẩn của mình lên máy bộ đàm. Adele nhanh chóng xuất hiện.
- Khóa cửa lại, - hắn nói, nháy mắt với cô ta trông thật dâm đãng. - Vẫn còn đủ thời gian trước khi vào họp…
- Nhưng thưa ngài Rose…
Sự phản đối không được ghi trong hợp đồng lao động. Cô ta đành khóa cửa lại và vừa sưng sỉa mặt mày vừa cởi bỏ chiếc váy ngắn của mình ra.
Cuộc họp diễn ra sau đó là với Anna van Achlenburgh- Smit và chỉ mất có nửa giây đồng hồ để người đàn bà này phá hỏng cả thế giới tươi đẹp của hắn. Không một chủ bút nào trên khắp đất nước này lại có được một mức lương cao như của hắn cả, nhưng bây giờ chỉ cần hắn kiếm được một việc làm mới với đồng lương đủ sống cũng là may mắn lắm rồi.
- Nhưng thưa bà van Achlenburgh- Smit, - hắn lắp bắp. - Xin bà hãy cân nhắc lại, vợ tôi đang có mang, tôi lại vừa mới mua một căn nhà mới, rồi còn bao nhiêu khoản nợ nữa… Tôi biết làm sao đây? - Và khi cơn bàng hoàng đã tạm lắng xuống hắn mới nhận thức được rằng như vậy là hắn đã lâm vào tình trạng vỡ nợ, nhưng đến lúc này thì Anna đã đi được nửa con đường trở về trang trại Fontainebleu rồi.