"Thầy Dư, phần này để thầy và thầy Bạch phụ trách nhé, vì có liên quan đến chủ đề tiếp theo nên nhờ hai thầy gấp rút một chút."
"Được, tôi sẽ gửi tài liệu của cuộc họp lần trước cho thầy Eric." Dư Lạc đứng lên từ bàn làm việc, cầm bút ra khỏi văn phòng.
Sau khi giao việc, hiệu phó cầm điếu thuốc tới bên cửa sổ gọi điện thoại, lầm bầm với đầu bên kia. "Xếp cho cùng chủ đề với cháu rồi, nhưng mà bị bơ đẹp luôn..."
Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trong hoá mưa bụi u ám cũng chỉ mất nửa tiếng.
Dư Lạc đứng ngoài phòng thí nghiệm chờ giáo viên. Đối diện cầu thang là bức tường kính rộng lớn, phản chiếu những con người ngoài kia đang tất tả bật ô đủ mọi màu sắc. Cậu nam sinh mặc vest và quần đùi caro vừa kẹp tập sách trong khuỷu tay vừa chạy qua bên này, trong khi một thiếu niên khác cầm ô chạy theo cậu ta.
"Eric, đây là biên bản cuộc họp do tôi biên tập, đã bổ sung thêm các slide mà tổ của thầy cần." Dư Lạc vừa dùng tiếng Anh nói chuyện với người Anh tóc vàng mắt xanh vừa đi về phía lối ra.
Anh ngẩng đầu thì thấy mưa một thoáng đã tạnh.
Hai cậu trai vừa nãy ôm sách bước tới. Cậu thiếu niên cầm ô, với vóc dáng cao gầy và làn da trắng nhợt nhạt, đang vươn tay ôm nam sinh mặc vest caro.
"Brand, cảm ơn." Eric vừa cười vừa bắt tay với anh, sau đó sải bước về phía garage.
Dư Lạc đứng yên, chầm chậm hít thở không khí sau cơn mưa rồi mới lang thang tản bộ trong sân trường. Toà nhà chính có bức tường gạch đỏ và mái nhà trắng xám, bên cạnh đỉnh chóp theo phong cách Bắc Âu là ống khói dựng thẳng. Trên đất trống có rất nhiều cây sồi Anh vững chãi. Vết nứt phủ đầy thân cây màu nâu xám tựa như từng nét bút viết nên lịch sử huy hoàng của ngôi trường này. Học sinh quây quần hát ca trên bãi cỏ, có đàn guitar và violin, có những cô bé đứng lên nhảy múa, thỉnh thoảng tiếng hoan hô lại truyền tới. (1)
(1) Kiến trúc trường học có tham khảo King"s College London một chút (lời tác giả).
Dư Lạc bước chậm rãi ra ngoài khuôn viên trường từ cửa hông, hoà vào dòng người qua lại trên đường ngày chủ nhật. Anh đi dọc vỉa hè rồi dừng ở con phố đối diện nhà thờ.
Mười giờ sáng là thời gian cầu nguyện trong nhà thờ, tuy nơi đây không mở cửa cho người ngoài nhưng vẫn có khá nhiều du khách đứng ngoài chụp ảnh. Toà giáo đường lâu đời nhất nước Anh lặng yên đứng sừng sững giữa phố thị ồn ã. Dư Lạc ngồi xuống chiếc ghế gỗ sần sùi, một người vô gia cư cũng ngồi theo và cười với anh. "Chào anh chàng đẹp trai."
Từ nhà thờ truyền ra tiếng ca trong trẻo và dịu êm của dàn hợp xướng nhi đồng, hát từng câu từng câu về lời dạy của Chúa mà Dư Lạc cũng biết. Anh cúi đầu.
"Te decet hymnus deus, In sion et tibi reddetur..."
"votum in Jersalem..."
(2) Hai câu trong đoạn mở đầu của nhạc cho Thánh lễ Cầu siêu (Requiem). Requiem là từ đầu tiên trong cụm từ tiếng Latin Requiem aeternam dona eis (Xin Chúa ban cho họ sự an nghỉ vĩnh hằng). Hai câu trên dịch ra là "Từ núi Zion, chúng con ca tụng Chúa. Trong đền Jerusalem phải dâng lễ vật tiến Chúa." Zion ban đầu chỉ núi Zion, một ngọn đồi ở Jerusalem nhưng về sau được dùng cho Jerusalem nói chung (lời tác giả + Wikipedia).
Na Uy hồi ấy có tuyết rơi. Dư Lạc đứng ở cửa nhà thờ Bắc Âu bé nhỏ, nhìn lũ trẻ mặc đồ trắng vừa hát vừa đặt những ngọn nến đã thắp lửa vào tay từng con chiên đang nguyện cầu. Anh không hiểu lời nhưng chắc là mang hàm ý ngợi ca.
Không ai thấy anh.
Sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, từng con người với vẻ mặt thành kính đứng lên tạm biệt cha sứ. Nhạc thánh ca vẫn vang lên từ chiếc loa trong góc.
Dư Lạc ngồi ở góc, ngắm bức tượng chúa Giêsu bị hành hình có phần cũ nát. Mặt đá hoa cương màu trắng bám một lớp bụi, mái tóc của Chúa cũng biến thành màu xám khó coi.
"Con à, lễ cầu nguyện kết thúc rồi." Cha sứ ngồi xuống cạnh anh. Ông đeo kính và có chiếc mũi to đỏ ửng, nhìn chòm râu và mái tóc xoăn rối bù có thể đoán ông ngang tuổi với bậc cha chú.
"Vâng, con ngồi một lát được không?"
"Không thành vấn đề. Con muốn ngồi bao lâu cũng được." Cha sứ nhún vai. "Có điều con cũng thấy rồi đấy, nhà thờ rất nhỏ và không có cả lễ ban phước."
"Con cảm ơn."
"Phải chăng con cần xưng tội?" Cha sứ xoa mũi, chỉ vào cánh cửa ở chỗ ngoặt. "Con có thể tới phòng xưng tội."
Giữa tiếng ca sắp tới phần cuối, Dư Lạc ngẩng đầu nhìn bức tượng Chúa màu xám tồi tàn.
"Không ạ." Anh nhắm mắt.
"Con đừng lo. Mỗi người đều có tội, nhưng Thượng Đế sẽ yêu con, sẽ tha thứ cho tất thảy tội lỗi của con." Cha sứ làm dấu thánh giá trước ngực.
"Con có tội." Dư Lạc mở mắt cười khẽ. "Nhưng Thượng Đế không cần tha thứ cho con." (3)
(3) Đây là câu văn trích từ văn án. Để hiểu thêm về ý nghĩa văn án, mời đọc chú thích về Phúc Âm Gioan - Gospel of John ngoài mục lục.
Vào buổi sáng rời Na Uy, anh lái xe qua nhà thờ xập xệ có lũ trẻ đang hợp xướng, có vị cha sứ mũi đỏ mặc áo choàng đen nghiêm túc giảng đạo. Bụi bay lơ lửng giữa trời, bụi bám đầy trên bức tượng Chúa màu xám được ánh nắng rải lên.
Khi Dư Lạc đứng lên, người đàn ông vô gia cư bên cạnh đã đi rồi. Lễ cầu nguyện của nhà thờ đi tới hồi kết, tiếng chuông thi thoảng ngân vang giữa chốn đô thị phồn hoa mà hài hoà đến lạ. Anh liếc điện thoại thì thấy noti báo có fan mới: "Đằng ấy không đẹp trai bằng Hoắc Dương" follow bạn.
Anh hơi nhếch môi, rồi đôi môi không nhịn được mà cong lên giữa phố phường nhộn nhịp, sau lại hạ xuống thể như che giấu, cuối cùng biến thành một vẻ mặt hết sức khó tả.
Tôi có mà.
Hoắc Dương chỉ mất nửa tiếng là xem xong cái weibo này.
Dù weibo được lập từ bảy, tám năm trước nhưng cả thảy chưa tới một trăm post, chưa kể trong đó còn rất nhiều bài share đồng nghiệp đạt thưởng hoặc trang chính thức của trường. Chỉ có một bức ảnh chụp Dư Lạc khoảng bảy, tám năm trước. Tấm ảnh mang dấu vết tháng năm nom rất mờ, có tông vàng và chỉnh hiệu ứng mờ viền (4) mạnh tay.
(4) Ảnh được phơi sáng ở giữa nhưng độ sáng mờ dần ở các góc cạnh (webnhiepanh.com)
Khi ấy Dư Lạc đang cầm sách và nở nụ cười bối rối trước ống kính, dáng vẻ ngây ngô ấy giống y như hồi bé. Hoắc Dương nằm sấp trên sofa ngắm một lúc lâu rồi bỗng thấy lạ kì, ngỡ như bức ảnh này có thể nối liền dòng thời gian giao thoa với Dư Lạc. Anh cứ trưởng thành từng chút từng chút, từ cậu bé đi giày thể thao đeo balo to đùng, tới cậu thiếu niên cao gầy ít nói, cuối cùng trở thành dáng vẻ bây giờ trong một không gian, thời gian mà mình không thể nhìn thấy.
Hoắc Dương thở dài.
Lướt lên trên rồi nhấn vào một post còn chưa xem bình luận. Chẳng có nội dung gì, chỉ nói phải nhớ in bản giáo trình Lý thuyết số.
Phía dưới ghi có bình luận?
"Tôi về nước rồi. Nhớ phải uống thuốc, nếu có chuyện ngoài ý muốn có thể tư vấn qua video."
Hoắc Dương ngồi lại ngay ngắn. Hắn không hiểu bình luận này, càng không hiểu câu trả lời của Dư Lạc: "Vẫn ổn, nếu có vấn đề tôi sẽ liên lạc."
Có vấn đề gì?
Hoắc Dương tưởng như tim bị bóp chặt, cái cảm giác từ rất lâu trước kia, khi thấy tai nạn trên TV mà không gọi được cho Dư Lạc lại trồi lên.
Có vẻ ava là một người đàn ông mặc vest có ngoại hình khá ổn. Hoắc Dương ngẩng đầu trừng loa Elvis. Chẳng lẽ lại thêm một người?
Hắn nhấn vào trang chủ Weibo, vừa liếc mắt đã bắt gặp phần tóm tắt giới thiệu. Hoắc Dương cảm giác người mình ớn lạnh, không khí như giảm xuống mấy độ. Hắn hắng giọng rồi lướt xuống, thấy người kia gần đây đang tham gia hội thảo học thuật ở nước ngoài. Hắn ngồi trên sofa, không kìm lòng được lại liếc phần giới thiệu.
"Trung tâm Tư vấn Tâm lý Owen"
Hoắc Dương đưa tay vào túi nhưng không mò được gì. Thời gian này cả hắn và Dư Lạc đều hiểu ngầm mà hiếm khi hút thuốc, vậy nên túi giờ rỗng tuếch. Hắn lục tung bàn trà với vẻ bực bội, tìm được một bao thuốc còn chưa mở thì rút một điếu ra hút, nhưng chưa rít được mấy hơi đã dập tắt rồi từ từ ngồi xổm xuống đất. Tàn thuốc rơi xuống sàn nhà bóng loáng làm hắn phải đưa tay ra chùi đi. Hắn rất muốn xem lại người này chữa bệnh gì, Dư Lạc còn nói gì với anh ta.
Nhưng hắn tưởng như người mình chẳng còn sức nữa.
Thì ra là vậy. Thì ra người mình thích sống như vậy.
Hắn đứng lên ném thuốc vào thùng rác, chậm rãi ép cái chân hơi tê, vào bếp pha cafe đá rồi uống một ngụm như Dư Lạc. Hắn nhắm mắt dựa vào khung cửa, từ từ nuốt cafe đắng ngắt.
Cuộc sống của Dư Lạc là mùi vị này ư?