Tình Yêu Trồng Răng

Trần Tụng bước lên chiếc Land Rover của Bao Huân. Vì được ngồi ngay bên cạnh anh nên niềm phấn khởi khác hẳn so với khi ngồi hàng ghế sau vào lần đầu tiên nhưng cô vẫn im lặng, chờ đợi một cách rất có phép tắc. Thấy Trần Tụng không nói năng gì, ngược lại Bao Huân cảm thấy không quen bèn hỏi: “Tôi đưa cô đến đâu đây? Vẫn là tiểu khu lần trước sao?”

Trần Tụng vội lắc đầu: “Không. Đi về phía trước ạ, thả em ở ga tàu điện ngầm là được.”

Bao Huân liếc mắt nhìn Trần Tụng rồi lại quay sang nhìn chăm chú về phía trước, tay quay vô lăng đầy điêu luyện: “Cô định đi đâu vậy? Nếu tiện đường tôi sẽ đưa cô đến tận nơi.”

Trần Tụng vụng trộm đưa mắt nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Bao Huân, ngữ quan sắc sảo, rõ ràng, hoàn toàn là dáng vẻ của một anh chàng đẹp trai mày kiếm mắt sáng, nghĩ bụng: Thảo nào đám con gái trên diễn đàn vừa nhắc tới “Văn võ toàn tài” liền không rời bỏ được câu khẩu hiệu kinh điển: si tình hữu lý, ý dâm vô tội. Bản thân cũng chỉ là một cô nàng phàm phu tục tử, không khác gì những cô nàng mê trai khác. Vừa suy nghĩ đến đây cô liền thành thật khai báo: “Em muốn tới ‘Trương Sinh Ký’ ở phía Bắc thành phố.”

Bao Huân ồ một tiếng: “Cũng không xa lắm, tôi biết một con đường tới đó, sẽ đưa cô tới tận nơi.” Mắt anh thoáng nhìn gương chiếu hậu rồi bật xi nhan, vòng xe theo hướng ngược lại.

Trần Tụng ngồi cạnh Bao Huân, nhịp đập con tim dần nhanh hơn. Vốn dĩ cô đã có cảm giác “nhất kiến chung tình” này không khả quan lắm, nhưng giờ đây trái tim lại nảy mầm một lần nữa, vì vậy cô ngồi ngây ra trên ghế, chẳng nói chẳng rằng hệt như một người gỗ.

Thấy Trần Tụng vẫn im lặng, dáng vẻ như đã bay vào cõi tiên, Bao Huân cảm thấy rất không quen, chẳng biết làm gì hơn đành tìm chủ đề nói chuyện: “Hẹn bạn đi ăn sao?”

Trần Tụng ngẩn ra, một lúc mới nhận ra đó là Bao Huân đang nói chuyện với mình liền lắc đầu: “Không phải, đi ăn với người nhà.”

Bao Huân gật đầu: “Xem ra người nhà của cô là người miền Nam, thích ăn đồ Chiết Giang.”

Trần Tụng lại tiếp tục lắc đầu: “Không phải vậy, đó là thầy cô giáo của cậu em đi từ Thượng Hải ra đây, em và chị gái đi đón khách.” Chợt nghĩ ra điều gì bèn nói: “Đúng rồi, anh có biết chị gái em không?”

Bao Huân cảm thấy thật khó mà tin nổi: “Không thể nào, mới gặp cô lần thứ hai, sao tôi có thể quen với chị cô được?”

Trần Tụng luôn miệng phủ nhận: “Không, không, sao em lại có cảm giác đây là lần thứ ba rồi? Có một lần chúng em đến ăn ở Tứ hợp viện, còn cả vở kịch Côn khúc nữa, hình như anh đứng nói chuyện với chị em ngoài sân thì phải?”

Bao Huân vốn chẳng quan tâm lắm, gì mà Tứ hợp viện, gì mà vở kịch Côn khúc, nhưng bỗng anh lại đánh hơi thấy điều gì đó, liền A lên một tiếng, đến cả vô lăng trong tay cũng bị trượt mất một quãng làm chiếc Land Rover vẽ lên quỹ đạo hình rắn trườn trên đường. Anh lẩm bẩm: “Không thể! Trần Lãng chính là chị gái cô sao?”

Trần Tụng bị chiếc Land Rover của anh làm cho hết hồn, nghiêng trái ngả phải liền đưa tay tóm chặt lấy cái nắm tay trên nóc xe bên phải, đáp lời: “Đúng vậy, Trần Lãng chính là chị gái em, em tên Trần Tụng. Trần Lãng, Trần Tụng đó mà, ghép lại chính là đọc diễn cảm hay ngâm nga đó. Cái tên này chính là do ông bà mà hôm nay chúng em đến gặp đặt cho đấy.”

Bao Huân bất giác cũng lẩm nhẩm lại, liền cảm thấy có chút thích thú: “Trần Lãng, Trần Tụng; Trần Lãng, Trần Tụng, đúng là một đôi. Cái này không thể trách tôi được, ai bảo lần nào Vương Hâm kể chuyện cho tôi, cậu ta cũng nói Tiểu Đao thế này, Tiểu Đao thế nọ.”

Trần Tụng cũng thấy hơi ngỡ ngàng: “Sao anh lại biết chị gái em vậy?”

Bao Huân nhìn gương mặt thuần khiết, ngây thơ của Trần Tụng, anh cảm thấy nếu mình kể lại nguyên nhân quen biết Trần Lãng thì phải bắt đầu nói từ chuyện cái xe đạp, trong đó còn có kẻ khả nghi, kẻ lừa đảo, kẻ tống tiền, nên chỉ nói một cách qua loa: “Trần Lãng ấy à, cô ấy là nhân viên mới trong công ty chúng tôi.”

Lúc này đổi lại là tiếng hét to của Trần Tụng: “Anh làm việc ở nha khoa Hạo Khang? Anh là đồng nghiệp của chị em? Vậy ‘Kim tử đa’ thì sao? Còn cả lão Đại ‘Sắc lặc ca’ của các anh nữa, tất cả đều là đồng nghiệp của chị em?”

Bao Huân gật đầu bất đắc dĩ, thầm nghĩ bụng: Hỏng rồi, vậy là không thể nào đòi được tiền nữa, thế giới này quá nhỏ bé, quay đi quay lại đều là người quen.

Trong tiếng hét đầy kinh ngạc của Trần Tụng, Bao Huân lái thẳng Land Rover tới trước cửa nhà hàng “Trương Sinh Ký”. Trần Tụng nói cảm ơn Bao Huân xong liền xuống xe, đúng lúc gặp Vu Bác Văn phải ra ngoài lái xe đi chỗ khác theo lời đề nghị của nhân viên nhà hàng, ông gọi: “Tụng Tụng!” Trần Tụng dừng chân quay đầu lại, phát hiện Vu Bác Văn đang đứng cạnh xe ô tô cách mình vài mét, bất giác mỉm cười vui sướng, gọi: “Cậu!”

Vu Bác Văn đến gần cô, ôm vai Trần Tụng cùng đi vào cửa hàng, ông vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía Bao Huân, chau mày hỏi: “Ai vậy?”

Trần Tụng cười hì hì liên tục: “Đừng vội, đừng vội. Chỉ là bạn bình thường thôi, tiện đường ấy mà!”

Bao Huân ngồi trong xe ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt. Anh không nghe thấy nội dung cuộc đối thoại của hai người họ nhưng nét mặt thoải mái, cử chỉ vô cùng thân thiết, vừa nhìn đã biết là có quan hệ gần gũi, lúc nghĩ vậy anh bỗng thấy thoải mái hẳn, xem ra quan hệ của ông chủ nha khoa Bác Văn đó và Trần Lãng không bình thường có lẽ đã đến giai đoạn đưa về nhà giới thiệu rồi, thân quen với Trần Tụng đến mức đó cơ mà!

Nhưng chẳng hiểu tại sao Bao Huân lại cảm thấy cơn giận bùng cháy trong lòng. Ở Bắc Kinh bây giờ, phàm là nhân sĩ thành công có chút tiền bạc thì dù đã bước vào tuổi trung niên vẫn có thể tìm bạn gái là một cô gái trẻ tuổi. Con gái bây giờ một chút cũng không biết tự ái, tự trọng, cốt cách kém cỏi, dễ dàng bị người ta mua với giá rẻ như bèo, không biết chừng còn chủ động chui đầu vào rọ, hoàn toàn không có nửa chút xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui