Tình Yêu Trồng Răng

Suy nghĩ nhỏ bé này của Trần Lãng nhanh chóng bị khối lượng công việc khổng lồ dồn dập bóp chết đến không còn chút bóng dáng. Gần đây, việc trong tay Du Thiên Dã quả thực không ít, không chỉ những chuyện liên quan đến cuộc bình chọn mười phòng khám nha khoa tốt nhất cả nước mà còn chuẩn bị cho giai đoạn 1 của hạng mục phẫu thuật mới triển khai. Cũng may, hiện giờ Vương Hâm cũng có thể coi như đã quay trở lại như vậy công việc trên bàn làm việc có thể giảm bớt đôi phần. Vừa phân công công việc cho Vương Hâm và Trần Lãng xong, Du Thiên Dã đã bị cuộc điện thoại của khu vực hành chính trên tầng hai mươi gọi đi.

Chân trước Du Thiên Dã vừa đi, chân sau Vương Hâm liền nhảy tới đứng bên Trần Lãng, hỏi: “Trần Lãng, không phải em gái chị làm mất điện thoại di động rồi đấy chứ?”

Trần Lãng liếc nhìn Vương Hâm, lắc đầu: “Chắc là không, tôi không nghe nó nói gì cả.”

Vương Hâm à một tiếng rồi lại rầu rĩ ngồi xuống.

Trần Lãng chợt hiểu ra, cố tình hỏi: “Làm gì? Có việc gì cần tìm nó à?”

Vương Hâm ấp úng: “Cũng không có việc gì… quan trọng, chỉ muốn hỏi thăm chút xíu thôi.”

Trần Lãng vốn định châm chọc Vương Hâm mấy câu nhưng khi trông thấy nét mặt thoáng mỏi mệt của cậu ta, Trần Lãng lại nuốt những lời đó xuống bụng. Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Lãng thông báo vừa nhận tin nhắn mới, cô mở ra đọc, là do Trần Tụng gửi tới, trên đó viết: “Chị ơi, em cùng sếp đến Hạo Khang ký hợp đồng nè. Bây giờ em đang ở trên tầng, ở khu vực hành chính của nha khoa Hạo Khang các chị!”

Quả thực lúc đó Trần Tụng đang ở trên tầng, ngồi cùng Vương Thượng trong phòng làm việc của Bao Huân. Cả Bao Huân lẫn Vương Thượng đều mang bộ mặt nghiêm túc cùng xét duyệt hợp đồng song phương, sau khi có được sự thống nhất của cả hai bên mới ký tên, đóng dấu.

Chút khả năng quan sát cần thiết nhỏ bé ấy Trần Tụng cũng có, cô ngồi bên trái im lặng không tiếng động.

Cuối cùng, sau khi đã đặt bút ký tên, Vương Thượng thở dài nói: “Lão đệ, cậu hạ thủ độc ác thật đấy, tôi chưa bao giờ ký lên bản hợp đồng nào có lợi nhuận thấp như vậy, cuối cùng tính ra có khi còn không thu được đồng lợi nhuận nào!”


Bao Huân cũng có phần đắc ý, lúc đầu, anh không quan tâm lắm đến ý định hợp tác của Vương Thượng. Vì thế, khi Vương Thượng tới bàn chuyện, anh bèn đưa ra những điều kiện vô cùng hà khắc, ép khoản tiền mà Hạo Khang phải trả cho công ty quảng cáo của Vương Thượng xuống thấp hơn rất nhiều so với mặt bằng thường thanh toán.

Không ngờ, làm thế vẫn chưa đủ dọa cho Vương Thượng sợ chạy mất dép, trái lại anh ta kiên trì tới bàn bạc với Bao Huân, hy vọng có thể nâng cao khoản tiền mà Hạo Khang trả cho công ty mình, anh ta đồng ý để nha khoa Hạo Khang trả 30% số tiền ấy bằng thẻ tẩy trắng răng. Thật ra Bao Huân đã từng nghe qua phương thức thanh toán này, đại khái nó là kiểu hợp tác giữa một người muốn đánh đòn và một người muốn chịu đòn, đối phương thường rơi vào giai đoạn nợ nần, thâm hụt ngân sách, lợi nhuận sụt giảm nghiêm trọng. Bao Huân cảm thấy dù sao chăng nữa bên được lợi vẫn là nha khoa Hạo Khang, sau hồi lâu đắn đo suy tính kỹ càng và thương thảo nhiều lần cùng Vương Thượng, họ đạt được hiệp nghị hợp tác chính thức. Hai người còn thỏa thuận trên hợp đồng rằng: sau dịp lễ quốc khánh, nha khoa Hạo Khang phải thanh toán 50% số tiền trong hợp đồng, với 30% bằng thẻ tẩy trắng răng và 20% bằng tiền mặt.

Khi Bao Huân tiễn Vương Thượng và Trần Tụng xuống dưới, vừa ra khỏi phòng làm việc thì đã thấy Du Thiên Dã và Diệp Thần đều đi ra từ văn phòng của tổng giám đốc Lưu. Hai nhóm người gặp nhau tại cửa thang máy, Diệp Thần thấy Trần Tụng đường hoàng đi theo sau, còn lịch sự mặc áo vest nữ, nghĩ đến bộ dạng hoạt bát trẻ trung của cô bé tối hôm nọ, chị vẫn có đôi chút ngỡ ngàng, hỏi với vẻ thắc mắc: “Trần Tụng, sao em lại ở đây?”

Trần Tụng lè lưỡi, chỉ chỉ Vương Thượng: “Em đi cùng sếp tới ký hợp đồng.”

Diệp Thần không quen biết Vương Thượng, bèn nhận tấm danh thiếp mà Vương Thượng nhanh tay gửi cho mình, hóa ra là ông chủ nhỏ của một công ty quảng cáo nào đó, bên cạnh Bao Huân giải quyết thắc mắc của chị: “Trần Tụng làm việc ở công ty này.”

Bấy giờ Diệp Thần mới ồ một tiếng, thuận miệng hỏi: “Trần Lãng đã nghỉ mấy ngày rồi, hôm nay đi làm chưa?”

Du Thiên Dã và Trần Tụng cùng trả lời: “Đi làm rồi.” Hai âm thanh va vào nhau trên không trung khiến tầm mắt Trần Tụng và Du Thiên Dã cũng giao nhau. Trần Tụng cười hi hi với Du Thiên Dã, đang nhìn thì đột nhiên phát biểu ý kiến: “Chủ nhiệm Du, em có thể tới chỗ anh tìm chị em không?”

Dĩ nhiên Du Thiên Dã không có lý do nào để từ chối, hơn nữa, bây giờ Trần Lãng vẫn chưa phải thăm khám cho bệnh nhân nào, anh gật đầu, nói: “Không thành vấn đề!”

Bên này, tâm trạng Bao Huân cũng dậy sóng, vốn dĩ anh chỉ định tiễn Trần Tụng và Vương Thượng đến cửa thang máy thôi, nên đành mượn cớ: “Vậy cùng đi nhé, tôi cũng có chút chuyện!”


Cửa thang máy mở, đám người nối đuôi nhau bước vào, thậm chí có cả Diệp Thần. Du Thiên Dã liếc nhìn Diệp Thần đang đứng bên mình, tò mò hỏi: “Em cũng xuống dưới à?”

Diệp Thần nhún vai, phe phẩy đám giấy tờ trong tay: “Đúng thế, dịp quốc khánh này có sắp xếp huấn luyện mở rộng, em chính thức đi thông báo đây.”

Thang máy đi thẳng từ tầng 20 xuống dưới, Trần Tụng co người trong một góc chật hẹp, cảm thấy những con người đứng trong buồng thang máy này, dù là nam hay nữ đều giỏi giang hơn mình. Tuy bình thường Trần Tụng là người quen sống thoải mái, chẳng để bụng hay suy nghĩ nhiều nhưng trong một không gian nhỏ bé thế này cô vẫn cảm thấy mình vô cùng bé nhỏ, nghe những người khác đón hùa, tiếp chuyện nhau, cô không biết nói gì, bèn giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Cuối cùng chuyện kỳ lạ cũng xảy ra. Đi xuống đến những tầng bên dưới, vì có người nhấn nút gọi thang máy nên đến những tầng đó cửa thang máy vẫn sẽ mở ra. Có điều, bất kể ai tiến vào trong buồng thang máy này, chuông báo động quá tải đều sẽ réo ầm ĩ, bị như vậy nên đối phương cũng đành xấu hổ lùi ra ngoài.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, năm người trong thang máy bèn đưa mắt nhìn nhau. Bao Huân đọc hướng dẫn sử dụng dán trong buồng thang máy, lẩm bẩm: “Chắc phải viết là có sức chứa tám người sao? Chúng ta mới có năm mà!”

Diệp Thần cũng thấy khó hiểu: “Đừng nói thang máy này hỏng rồi nhé?”

Du Thiên Dã ồ một tiếng: “Thế này phải thông báo cho lễ tân phụ trách quản lý tài sản của khu nhà cao tầng thôi.”

Vương Thượng cũng phát biểu ý kiến: “Theo tôi thấy nhất định bị ai đó táy máy nghịch ngợm rồi.”


Mọi người phát biểu ý kiến xong trong thang máy lại rơi vào trạng thái im ắng. Trần Tụng đã giữ im lặng hồi lâu không chịu đựng nổi, bất chợt lên tiếng, không nói thì thôi, vừa nói là khiến người khác khiếp sợ ngay: “Chân tướng chỉ có một!”

Người nào người nấy nhất tề nhìn về phía cô bé, ánh mắt mơ hồ của Trần Tụng quét một lượt qua tất cả các gương mặt, cất tiếng nói: “Dựa theo định lý của Conan, tình huống này chỉ có một khả năng!”

Trái tim của những người còn lại bị cách nói nhát ngừng này của cô treo lên cao tít, trợn mắt nhìn cô ngước đầu nhìn lên nóc thang máy, chậm rãi phun ra một câu: “Đó là… Trên nóc buồng thang máy này nhất định có cất giấu một thi thể!”

Vừa dứt lời thì một tiếng tinh vang lên, cửa thang máy đã mở và tới lầu hai. Trần Tụng hừ một tiếng bước ra ngoài để lại mấy nam nữ thanh niên lớn tuổi đằng sau lạnh hết cả sống lưng, thấy sợ hãi nên cũng vội vàng lao ra ngoài.

Vương Thượng đuổi theo sau Trần Tụng, hỏi: “Trần Tụng, em đừng làm anh sợ. Conan đó rốt cuộc là cao nhân phương nào?”

Giọng nói của Trần Tụng lúc này đầy vẻ khinh khi: “Trời ơi, anh đúng là đồ lạc hậu!”

Vì Trần Tụng nói muốn đi tìm Trần Lãng nên Bao Huân cũng đành mặt dày theo sau. Dù sao thì Vương Thượng cũng phải đợi Trần Tụng nên anh đành đứng ngoài hành lang tán gẫu mấy câu với Vương Thượng.

Du Thiên Dã dẫn Trần Tụng vào trung tâm trồng răng. Mới đi tới cửa trung tâm đã bị một bác sĩ cầm phim X-quang bám riết, Du Thiên Dã đành chỉ về phía cửa phòng làm việc của bác sĩ rồi nói với Trần Tụng: “Trần Lãng đang ở trong đó, tự cô vào đi.”

Trần Tụng đẩy cánh cửa khép hờ của phòng làm việc, chẳng những trông thấy chị gái Trần Lãng của mình đang vùi đầu viết lách trên bàn làm việc mà còn thấy hai cô gái khác mặc trang phục của y tá cũng có mặt trong phòng, đang sắp xếp dụng cụ, miệng thì không ngừng thảo luận vấn đề về các chòm sao. Điều khiến Trần Tụng không thể tin nổi chính là việc trông bóng dáng của con người cô không muốn trông thấy nhất, đang quay lưng về phía mình, mắt dán vào màn hình máy tính, miệng thì không ngừng hùa theo hai cô y tá, cũng bàn luận về các chòm sao, nói: “Biết không, trong các chòm sao tôi ghét nhất là chòm song ngư.”

Trần Tụng giận tái mặt, chân khựng lại. Trần Lãng ngước lên vừa vặn đối diện với ánh mắt lúc này của Trần Tụng, cũng không nói năng gì, đột nhiên mỉm cười: “Vậy cậu ghét nhất là con trai cung Song ngư hay con gái cung Song ngư?”

Vương Hâm sững người, nhìn Trần Lãng với ánh mắt hoài nghi: “Chị thuộc cung Song ngư à?”


Trần Lãng lắc đầu.

Vương Hâm lại hỏi hai cô gái mặc trang phục y tá kia: “Các cô thì sao, cung Song ngư à?”

Hai cô gái đó cũng cười hì hì và lắc đầu.

Bấy giờ Vương Hâm mới yên tâm hẳn, cậu thở dài một hơi, nói: “Em ghét nhất là… con gái cung Song ngư.”

Trần Lãng thấy sắc mặt Trần Tụng sa sầm lại, hai mắt trợn tròn như sắp phun lửa, bèn thay Vương Hâm lau mồ hôi trong lòng nhưng Trần Lãng vẫn cảm thấy một chút khiển trách và kích thích là cần thiết, ánh mắt sáng lên, cô hỏi: “Nói một chút xem tại sao lại ghét con gái cung Song ngư?”

Vương Hâm ặc một tiếng: “Dĩ nhiên là vì họ đáng ghét chứ sao?! Em gọi điện, nhắn tin thế nào đi nữa, cô ấy cũng mặc kệ, chẳng buồn quan tâm!”

Nghe xong mấy lời này sắc mặt Trần Tụng càng khó coi hơn, còn chưa nghĩ ra cách xông vào đánh Vương Hâm một trận tơi bời thế nào hay là tiếp tục mặc kệ cậu ta cho hả giận thì Trần Lãng lại nhìn cô, rồi thốt lên: “Ôi Trần Tụng, sao em lại tới đây?”

Trần Tụng tận mắt trông thấy Vương Hâm từ từ quay người lại, trên gương mặt là vẻ tuyệt vọng và khiếp đảm.

Tác giả giải thích đoạn đối thoại trong thang máy: là vụ án giết người trong thư viện – thuộc tập 50 của bộ truyện Conan - thám tử lừng danh.

Haha~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận