Tình Yêu Trồng Răng

Vương Hâm bàng hoàng khi thấy Trần Tụng xuất hiện ngay trước mắt mình, lắp bắp noi: “Trần… Trần Tụng, sao em lại tới đây?”

Tầm mắt Trần Tụng lạnh lùng liếc qua Vương Hâm một cái rồi coi cậu như người vô hình, không dừng lại thêm một giây mà trực tiếp chuyển ánh nhìn về phía Trần Lãng: “Chị, em làm xong việc rồi, phải về công ty với sếp ngay bây giờ, muốn tới chào hỏi chị mấy câu!”

Trần Lãng thấy nét kinh ngạc trên mặt Vương Hâm, lòng thoáng chút cảm giác hả hê, nhưng nét mặt không thay đổi chỉ đứng dậy, tiếp tục ném đá xuống giếng: “Tụng Tụng, em đến đúng lúc lắm, vừa nãy Vương Hâm nói cậu ấy ghét chòm sao Song ngư, còn em thì sao?”

Trần Tụng nghiêm mặt, tuy không nhìn Vương Hâm nhưng giọng điệu lạnh tanh của cô chui thẳng vào tai cậu, bởi vì Trần Tụng chỉ nói đúng sáu chữ: “Em thì ghét cung Cự Giải!”

Nghe xong sắc mặt Vương Hâm càng tái mét đi, thái độ của Trần Tụng khiến cậu không có dũng khí đáp trả, trơ mắt nhìn Trần Lãng kéo tay Trần Tụng rời khỏi phòng làm việc. Hai cô gái còn lại trong phòng hỏi một câu rất không đúng lúc: “Đúng rồi, Vương Hâm, anh thuộc cung hoàng đạo nào?” Vương Hâm bất đắc dĩ quay đầu đi, hậm hực nói: “Cung Đại Hùng!”

Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau: “Sao bọn em không biết còn có cả cung hoàng đạo này nhỉ?”

Vương Hâm mím chặt môi, chẳng buồn nói lại.

Thấy nét mắt cứng ngắc của Vương Hâm, hai cô gái cũng cảm thấy có gì đó không ổn bèn kiếm cớ bỏ đi. Một lúc rất lâu sau, Trần Lãng trở lại phòng làm việc nhưng phía sau cô là Bao Huân với nét mặt nghiêm túc. Thấy Vương Hâm, Bao Huân lấy làm kinh ngạc: “Sao đã đi làm rồi?” Vương Hâm đáp gọn lỏn: “Chỉ đi làm mới có thể giải ưu!” Sau đó dùng ánh mắt tức tối nhìn Trần Lãng: “Trần Lãng, chị vừa hại chết em rồi, em đang nghi ngờ không biết có phải chị cố tình không nữa!”

Trần Lãng đảo mắt, gật đầu, bảo: “Tôi cố tình đấy!”

Vương Hâm muốn nổi đóa nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Bao Huân tò mò hỏi: “Trần Lãng, cô làm gì mà khiến Vương Hâm giận tới mức này?”


Trần Lãng cười rất vô tội: “Tôi thật sự chẳng làm gì cả!” Vương Hâm liếc sang bằng ánh mắt oán giận: “Chị còn nói không làm gì à? Rõ ràng chị đang ly gián quan hệ của em và Trần Tụng!”

Trần Lãng nghiêm túc nói: “Đây không phải ly gián mà là trừng phạt nghiêm minh. Tối hôm đó, cậu quá đáng với Trần Tụng, đây là tôi cảnh cáo cậu!”

Nhắc đến việc kia, Vương Hâm tự biết mình đuối lý, thế là phòng làm việc trở nên yên tĩnh.

Bao Huân muốn khuấy động không khí bèn chỉ vào tấm ảnh trên màn hình máy tính của Vương Hâm: “Vương Hâm, cậu đang làm gì đây?”

Giọng Vương Hâm lạnh lẽo cùng cực: “Đây là ảnh chụp các ca bệnh trị liệu ống rễ răng gần đây do các bác sĩ gửi tới, lão đại bảo em chỉnh sửa lại một chút, nói muốn mang chúng tới cuộc bình chọn!”

Bao Huân à một tiếng, chợt nhớ tới cuộc trị liệu ống rễ răng mà Trần Lãng làm cho mình, bèn hỏi Trần Lãng: “Trần Lãng, trong số này có phim X-quang chụp ca của tôi không?”

Trần Lãng lắc đầu: “Không có”. Đó là thời điểm không lâu sau khi Trần Lãng gặp rắc rối nên phải hành sự cẩn trọng, nếu có thể nhún nhường thì nhún nhường, dĩ nhiên không muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt này. Bây giờ, Bao Huân gợi ra điều này khiến Trần Lãng cũng tò mò không kém bèn ngó đầu sang nhìn màn hình máy tính mà Vương Hâm hý hoáy làm việc, xem xong cô càng tự tin hơn: “Có điều, cuộc trị liệu tôi làm cho anh tuy độ ưu việt không thể so sánh với họ nhưng chắc chắn không có điểm nào thua kém!”

Bao Huân tỏ ra không hiểu: “Thế tại sao cô không tham gia? Chẳng lẽ vì nhát gan?”

Trần Lãng giận dữ bảo: “Ai nhát gan? Chẳng qua là vì tôi không muốn tham gia!” Nói xong bèn hỏi thẳng Vương Hâm: “Bây giờ nếu tôi giao ảnh kỹ thuật số cho cậu thì còn kịp không?”


Cơn giận ban nãy của Vương Hâm đã nguôi ngoai, bây giờ thậm chí còn có chút kiêng nể Trần Lãng, nghĩ bụng: Hai chị em nhà này đúng là một đôi trời sinh, biết điều thì đừng chọc giận. Thế là cậu gật đầu như gà mổ thóc: “Không thành vấn đề, bây giờ chị đưa em, em sẽ bổ sung thêm vào phần tài liệu word, thêm vào là được mà”

Trần Lãng ừm một tiếng tỏ ý tán thành nhưng khi quay đầu lại và trông thấy Bao Huân kiên định ngồi trong phòng như bàn thạch, trên mặt là vẻ hài lòng, cô bèn thốt lên với vẻ ngạc nhiên: “Ban ngày ban mặt anh không có việc gì làm à? Sao cứ hay ghé qua chỗ chúng tôi thế?”

Vương Hâm tất nhiên phải tranh thủ mọi cơ hội lấy lòng Trần Lãng, dĩ nhiên đành quẳng tình huynh đệ sang một bên, ngồi tại chỗ bổ sung: “Trần Lãng, chị không biết đâu, tổng giám bộ phận thị trường của nha khoa Hạo Khang là người không thích ngồi trên tầng nhất, anh ta nói ngồi trên đó rất nhàm chán, không vui vẻ bằng tầng dưới, thường xuyên có thể gặp mỹ nữ.”

Bao Huân lườm Vương Hâm một cái sắc lẹm, nghĩ bụng: Đây đều là những tuyên ngôn của cuộc đời mình, không ngờ cậu ta vẫn nhớ, thằng nhóc này thật đúng là tuýp người “thèm ăn đòn”. Bao Huân đành tự thanh minh cho bản thân: “Tôi ra ngoài làm việc, vừa vặn đi qua chỗ làm việc của cô nên muốn vào hỏi xem bao giờ cô rảnh rỗi để có thể hoàn thành đợt trị liệu ống rễ răng, cũng sắp tới đợt trị liệu tiếp theo của chúng ta rồi!”

Trần Lãng ngẫm nghĩ một hồi: “Vậy cũng được. Đầu tiên phải nhổ chiếc răng khôn kia, nhổ xong phải chờ một thời gian, rồi phải làm chụp răng cho chiếc răng mới được trị liệu ống rễ.”

Nghe đến đây, mặt Bao Huân trắng bệch, buồn bực nói: “Không nhổ không được sao?”

Trần Lãng lắc đầu, trả lời đanh thép: “Không được!”

Bỗng Bao Huân cảm thấy hơi hối hận vì đã làm việc thừa thãi, anh đành chùn bước: “Vậy… Vậy để sau hãy làm, dạo này tôi bận ghê cơ!”


Ngồi ở một góc phòng, Vương Hâm che miệng cười trộm, tiếp tục vạch trần: “Trần Lãng, chị đừng nghe lời anh ấy, chắc chắn là vì sợ quá đấy mà!”

Bao Huân vẫn cãi bướng: “Cậu đừng nói linh tinh, dạo này tôi bận thật!”

Lúc hai người đang đấu võ mồm tay đôi không ai chịu ai thì Du Thiên Dã cầm theo một tờ bảng biểu bước vào, kẹp nó vào phần thông báo trên tấm bảng phân công công tác. Vương Hâm là người lên tiếng đầu tiên: “Lão Đại, cái gì vậy?”

Du Thiên Dã chẳng buồn quay đầu: “Không liên quan gì đến cậu đâu, là thông báo đợt huấn luyện mở rộng nhân dịp Quốc khánh!”

Dĩ nhiên Vương Hâm thấy hơi bực mình, bèn lẩm bẩm: “Xui xẻo thật đấy, không gãy lúc nào lại gãy đúng lúc này!” Vừa nói vừa lườm Bao Huân.

Bao Huân quay mặt đi, nghĩ bụng: Lúc bán đứng tôi, tiểu tử cậu hăng hái thế, giờ tôi cũng mặc kệ cậu luôn. Vì thế, anh coi như không nghe thấy gì, chẳng thèm nói năng.

Vương Hâm chẳng biết làm sao đành tiếp tục than vãn: “Mẹ em hai ngày nữa cũng về quê, em lại chẳng thể đi đâu được. Chỉ cần nghĩ tới dịp lễ Quốc khánh phải ở nhà một mình đã cảm thấy cuộc đời thật tẻ nhạt rồi!”

Thấy cậu chàng than vãn như chị Tường Lâm[1], quả thực Bao Huân không thể chịu thêm nữa bèn quay đầu sang nhìn cậu: “Đừng lắm mồm nữa, tôi còn không hiểu cậu hay sao? Cậu muốn đi không? Dễ thôi, nếu muốn tôi có thể kéo cậu đi cùng!” Nói xong lại ấm ức bổ sung thêm một câu: “Nhưng kể cả cậu có đi chăng nữa thì cũng chẳng làm ăn được gì, chỉ có thể ở bên cạnh làm cổ động viên thôi.”

[1] Nhân vật trong tiểu thuyết “Lễ cầu phúc” của nhà văn Lỗ Tấn

Bấy giờ Vương Hâm mới vui trở lại, nhưng trong giọng nói vẫn thoáng chút cô đơn: “Đi chứ, tất nhiên phải đi rồi, dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng chẳng ai để ý đến.”

Du Thiên Dã hỏi Trần Lãng: “Trần Lãng, cô có đi được không?”


Trần Lãng có đôi chút do dự, hỏi: “Có thể không đi được không?”

Du Thiên Dã quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Lãng: “Đây là thông báo mà tổng giám Diệp vừa đưa tôi, nói đây là hoạt động tập thể của công ty, trừ điều kiện sức khỏe không cho phép thì tất cả những người còn lại không được phép vắng mặt.” Dừng lại một chút, anh lại từ tốn nói: “Nhưng Trần Lãng, việc nhà của cô nếu thực sự không đi được, tôi có thể báo cáo lên trên.”

Chỉ trong một chớp mắt nhưng có vô số suy nghĩ xẹt qua đầu Trần Lãng. Nếu không phải vì Lý Oánh, Trần Lãng nhất định sẽ tranh thủ dịp nghỉ này để ở bên Vu Bác Văn. Nhưng tình hình bây giờ, Vu Bác Văn đã xuất viện, ở cùng Lý Oánh và Đào Đào, ông ở trong căn nhà “của họ”, Trần Lãng đâu thể làm những việc như khi còn ở bệnh viện, bám dai dẳng như keo da trâu. Dù sao trong ngôi nhà đó, trong thế giới đó, sự tồn tại của Trần Lãng gần như là thừa thãi.

Trong thời gian Trần Lãng do dự, phân vân, Du Thiên Dã và Bao Huân đều giữ im lặng chỉ có Vương Hâm lên tiếng nói: “Trần Lãng, chị chưa bao giờ tham gia đợt huấn luyện mở rộng của nha khoa Hạo Khang phải không? Vô cùng thú vị đấy nhé. Tuy ban ngày huấn luyện rất khổ cực nhưng tối đến được ăn cả cục thịt to, uống chén rượu to. Nếu vắng mặt thì quả là thiệt thòi của chị. Bao Huân, anh nói xem có đúng không nào?”

Vậy mà Bao Huân lại lắc đầu đầy bất ngờ: “Cái đó… vẫn nên để Trần Lãng tự quyết định!”

Những lời này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Bao Huân, đến cả Du Thiên Dã cũng phải đưa mắt nhìn anh. Bao Huân né tránh ánh mắt của mọi người, đứng dậy: “Tôi đi đây, mọi người làm việc nhé. Tôi còn phải đến công RK một chuyến, tâm sự hàn huyên với chủ tịch công đoàn của họ, vừa vặn đi ăn cơm trưa luôn!” RK là một công ty lớn có vốn đầu tư nước ngoài, lớn đến nỗi có cả công đoàn, đòi hỏi phúc lợi cho công nhân viên. Hợp đồng chăm sóc sức khỏe cho một tập thể bao gồm mấy nghìn người đó đã nằm trong tay Bao Huân. Tuy chỉ là những hạng mục đơn giản như kiểm tra, tẩy trắng răng,v.v nhưng đã ký thì sẽ không thay đổi nữa mà sẽ ký hết năm này đến năm khác. Thậm chí năm nay còn liên kết với công ty bảo hiểm thành lập bảo hiểm nha khoa cho nhân viên, mở ra hình thức mới kết hợp giữa doanh nghiệp – phòng khám – công ty bảo hiểm, khiến danh tiếng và lợi nhuận của nha khoa Hạo Khang tăng vọt.

Tuy công tác thị trường là một trong những công việc được Bao Huân làm tốt nhất nhưng ai cũng cảm thấy anh có bề ngoài bắt mắt phong độ, công trạng đặc biệt nhiều, không ai không có suy nghĩ: chàng thái tử gia này thật tốt số! Thực ra không hẳn như vậy, bề ngoài Bao Huân phóng khoáng là thế, có vẻ như làm việc không cần bỏ nhiều công sức nhưng thực chất trước khi gặp gỡ khách hàng, anh phải thầm lặng làm rất nhiều việc. Có một số khách hàng quan trọng, ở một vài thời điểm bình thường đều tỏ ra không muốn hợp tác, trước khi xảy ra sự cố luôn cố chấp tỏ vẻ bất cần. Điều khiến ông bố Bao Hoài Đức của anh hài lòng nhất là với một số bệnh nhân, Bao Huân sẽ tích cực tuyên truyền các ưu điểm của Hạo Khang mà bản thân anh đúc rút được, dùng lời văn và quảng cáo để tuyên truyền thêm, mỹ kỳ danh viết, muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp cho thương hiệu nha khoa Hạo Khang, khiến mọi người dần bị tác động. Đến cả những cuộc trò chuyện thỉnh thoảng của Du Thiên Dã và Đặng Vĩ đều nhận xét rằng thái tử gia của Hạo Khang không phải dạng chơi bời lêu lổng, càng không phải loại người ngu ngốc. Tuy Bao Huân không đa mưu túc trí bằng Bao Hoài Đức nhưng ở anh có trí thông minh và sự nhanh nhẹn.

Còn chưa ra khỏi cửa, Bao Huân nghe thấy Trần Lãng nói: “Việc tham gia đợt huấn luyện mở rộng kia, tôi không có ý kiến gì!” Trái tim Bao Huân được thả lỏng, bước chân không khỏi nhẹ bẫng hơn, vui sướng rời khỏi chỗ này.

Du Thiên Dã thấy Trần Lãng vẫn có vẻ không hào hứng lắm, bèn nhắc lại: “Nếu không được, cô cũng đừng gượng ép bản thân!”

Lòng Trần Lãng ấm áp hẳn, cô khẽ lắc đầu: “Không gượng ép, tôi thật sự muốn tham gia!” Còn nguyên nhân, Trần Lãng chỉ có thể chôn dấu trong lòng. Sự lưu luyến của cô với nha khoa Hạo Khang hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của bản thân, nếu phải tạm thời rời khỏi cương vị công tác thật, có lẽ cô cũng không nỡ. Hơn nữa, lần huấn luyện mở rộng này đối với Trần Lãng mà nói có lẽ là duy nhất, nếu bỏ lỡ có thể không còn lần sau nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận