Tuy Diệp Thần cũng học ngành y nhưng cô đã rời khỏi lâm sàng được một thời gian tương đối dài, thực sự không hiểu được gì nhiều. Tuy cô không thích Lâm Hiểu Tuyền nhưng cũng cảm thấy những lời Đặng Vĩ nói quá khó nghe: “Nói vậy là sao hả? Phụ nữ bọn em đắc tội gì với anh?”
Du Thiên Dã lạnh lùng nói: “Tư liệu về ca bệnh của chúng ta bị lộ rồi!”
Diệp Thần bàng hoàng: “Không thể, sao có thể như vậy được?”
Đặng Vĩ giải thích cho cô: “Bài powerpoint ban nãy của Lâm Hiểu Tuyền được chỉnh sửa hoàn toàn dựa trên ca bệnh phức tạp của chúng ta, tuy bệnh án và ảnh chụp là của họ nhưng ý kiến và lời tổng kết về ca bệnh đó là hoàn toàn của Hạo Khang!”
Điều này có nghĩa là linh hồn bài trình bày của Hạo Khang, cũng chính là điều mà các bác sĩ Hạo Khang luôn lấy làm tự hào, là tinh hoa và thành quả của vô số buổi họp sáng và vô số các buổi thảo luận định kỳ về chuyên môn, đã trở thành tinh thần của Hạo Khang và kiểu mẫu của Hạo Khang. Diệp Thần há hốc miệng, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được chứ? Là ai làm? Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Du Thiên Dã bình tĩnh lại: “Bây giờ không phải là lúc suy đoán xem ai đã làm, tôi nghĩ nha khoa Hạo Kiện muốn trình bày trước là vì muốn chiếm được thời cơ này trước. Đến khi chúng ta lên sân khấu, thì cũng chỉ là ca bệnh và những lời tổng kết tương tự như họ, có thể quy thành ăn cắp, không có sáng kiến.Vì vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian còn lại để điều chỉnh một chút.”
Diệp Thần và Đặng Vĩ đều gật đầu đồng tình, bấy giờ Du Thiên Dã đã bật xong chiếc laptop luôn mang bên mình, đặt lên đầu gối. Đặng Vĩ vẫn còn vui vẻ: “May mà, chúng ta cũng có kinh nghiệm từng bị ăn mắng nên ảnh chụp của các ca bệnh đều chèn logo Hạo Khang, không thể bị nghi ngờ, nếu không còn phiền phức hơn.”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Nhưng vẫn phải loại bỏ một số ca bệnh, vì nội dung trình bày của chúng ta quá giống với nha khoa Hạo Kiện. Bây giờ chỉ còn một cách, ngoài phần tài liệu chữ viết, các ca bệnh cũng phải tổ chức lại.”
Đặng Vĩ và Diệp Thần nghe thấy vậy đều muốn phát điên, cùng lắm chỉ còn nửa tiếng nữa là nha khoa Hạo Khang phải lên sân khấu, sao có thể làm kịp được? Khi hai người còn đang nhìn nhau một cách gấp gáp và bất an thì Du Thiên Dã đã hoàn toàn bình tĩnh, mở tài liệu về ca bệnh phức tạp của Hạo Khang, nhìn màn hình laptop một cách tỉ mỉ và chăm chú.
Du Thiên Dã thì đang chăm chú, còn Đặng Vĩ và Diệp Thần chỉ biết lo lắng nhìn lên sân khấu. Xong rồi, thời gian trôi đi rất nhanh, lại có một phòng khám nữa đã trình bày xong. Còn Du Thiên Dã thì vẫn đang chau mày, nhấn chuột gõ bàn phím, vẫn chưa có sự thay đổi gì trong tài liệu về các ca bệnh làm cho hai người ngồi bên cạnh sốt ruột vô cùng, vừa hồi hộp vừa bất an.
Cuối cùng, khi mà kim đồng hồ trên cổ tay Diệp Thần chạy được ba mươi phút thì Du Thiên Dã lên tiếng: “Ok, tôi biết phải làm gì rồi!”
Bấy giờ trái tim hai người mới bình tĩnh lại, nhìn ngón tay xương xương của Du Thiên Dã tung bay trên bàn phím, trừ giữ lại tư liệu cơ bản về các ca bệnh thì anh tiến hành cắt bỏ hầu hết các tài liệu chữ viết trong các ca bệnh phức tạp của nha khoa Hạo Khang.
Diệp Thần vẫn còn mù mờ: “Anh đang làm trò gì vậy?”
Du Thiên Dã không trả lời mà vẫn tiếp tục sửa chữa không ngừng tay, anh còn cắt bỏ toàn bộ 3 ca bệnh, chọn hai ca bệnh khác trong kho tài liệu về các ca bệnh phức tạp trong lịch sử điều trị của nha khoa Hạo Khang để thay thế.
Đặng Vĩ cũng có ý kiến: “Hai ca bệnh này tương đối đơn giản, có thể sẽ không đặc sắc!”
Du Thiên Dã vẫn không trả lời, tiếp tục động tác – paste rất nhanh. Đặng Vĩ dần cũng hiểu ra, thậm chí còn hơi mong đợi: “Lão Du, anh định hy sinh à, đến cả pháp bảo giữ núi cũng muốn dùng?”
Lúc này anh chàng Du Thiên Dã mưu lược giỏi giang mới hơi dừng động tác paste, ngẩng lên, ừm một tiếng.
Đặng Vĩ than vắn thở dài nhưng không nói thêm gì nữa, đành chậc chậc mấy tiếng rồi im lặng.
Du Thiên Dã lại tiếp tục vùi đầu vào động tác cut – – paste, cut – – paste.
Diệp Thần hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì, khẽ hỏi Đặng Vĩ: “Chủ nhiệm Đặng, anh vừa nói vậy là sao?”
Đặng Vĩ cũng trả lời rất khẽ: “Pháp bảo giữ núi của lão Du chính là cuộc phẫu thuật trồng răng phức tạp nhất trong nước, vốn không định đưa ra trình bày trong cuộc thi này mà muốn giữ đến cuối năm dùng để biểu diễn ở một hội nghị trong nước nào đó sắp được tổ chức.”
Bấy giờ Diệp Thần mới hiểu, đúng là Du Thiên Dã đã hy sinh chính mình, một khi đã trình bày trong cuộc bình chọn này thì ca bệnh ấy sẽ nhanh chóng được phổ biến rộng rãi, như thế rất nhiều phòng khám sẽ ra sức làm theo, trong hội nghị trồng răng cuối năm, Du Thiên Dã sẽ không thể chọn ca bệnh này để tiến hành báo cáo được nữa, không thể không nghĩ cách sáng tạo ra ca bệnh mới. Ánh mắt chị bất giác chuyển sang Du Thiên Dã, dần thấm đượm nét dịu dàng.
Khi Du Thiên Dã ngừng các động tác cut – - paste của mình đã là nửa tiếng sau, nói cách khác, đã có hai phòng khám báo cáo xong, bây giờ đến lượt nha khoa Hạo Khang lên sàn.
Cho dù Diệp Thần và Đặng Vĩ có căng thẳng đến đâu thì cũng không dám quấy rầy Du Thiên Dã đang tập trung cao độ. Hai người liếc sang chỉ thấy Du Thiên Dã đang chau mày, môi mím chặt làm xương quai hàm bạnh ra, dán mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Tay anh đã ngừng các động tác chỉnh sửa, chỉ di chuột hết lên trên rồi lại xuống dưới, xem hết cả phần trên lẫn dưới của các ca bệnh phức tạp.
Chẳng bao lâu sau đã đến lúc nha khoa Hạo Khang lên sân khấu. Diệp Thần và Đặng Vĩ đều lo lắng dõi theo bóng dáng bước lên sân khấu của Du Thiên Dã. Sau khi gặp phải một cú đả kích thảm hại, có lẽ cả nha khoa Hạo Khang chỉ còn lại mình Du Thiên Dã là có thể ngăn cơn sóng dữ.
Nha khoa Hạo Khang được xem là nhân tài kiệt xuất trong giới nên được rất nhiều người chú ý. Du Thiên Dã đảo mắt nhìn một lượt cả hội trường rồi từ tốn bắt đầu mở powerpoint trình chiếu các ca bệnh phức tạp. Khác với tất cả các phòng khám đã trình bày trước đó, bài powerpoint đang được chiếu trên màn hình của nha khoa Hạo Khang lấy hình ảnh làm trọng tâm, không có nhiều nội dung bằng chữ nhưng Du Thiên Dã nói năng lưu loát, dễ dàng phân tích điểm trọng yếu và điểm khó nhất của mỗi một ca bệnh.
Cả phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, ai nấy đều hết sức chăm chú lắng nghe bản báo cáo của Du Thiên Dã, chỉ có Diệp Thần thì thào hỏi Đặng Vĩ: “Thế nào, có ổn không?”
Đặng Vĩ khẽ gật đầu: “Chắc là ok, lão Du rất thông minh, anh ta cắt hết phần tài liệu để mọi người không nhìn thấy phần chữ được lặp lại, thêm vào đó phần nội dung trình bày miệng, ngoài phần ý nghĩa trị liệu không mấy thay đổi thì khi tổng kết mỗi ca bệnh, anh ta đều tìm cách tiếp cận mới.”
Diệp Thần vẫn rất căng thẳng: “Vậy có thể vượt mặt nha khoa Hạo Kiện không?”
Đặng Vĩ lắc đầu: “Phần đặc sắc nhất đã bị Hạo Kiện cướp mất rồi, phần chúng ta trình bày trên một phương diện nào đó cũng chỉ được coi như là một lối tắt khác thôi, nhưng có thể thấy tám vị giám khảo ngồi trên kia rất thích thú.”
Diệp Thần lúc lo lắng lúc yên tâm với lời nói của Đặng Vĩ, bất giác lấy di động ra, suy nghĩ xem có nên gửi tin nhắn báo tin cho ông Bao Hoài Đức trước không, thì bỗng nhiên chiếc điện thoại đã chuyển sang chế độ rung nhận được tin nhắn. Đọc xong Diệp Thần rất ngạc nhiên, thật không ngờ lại là do Bao Huân gửi: “Bắt đầu trình bày ca bệnh phức tạp rồi đúng không chị? Đến lượt nha khoa Hạo Khang chúng ta chưa?”
Diệp Thần bấm ngón tay tính giờ, bên Đức bây giờ hẳn mới bốn, năm giờ sáng. Bao Huân mệt thế mà vẫn còn nhớ đến việc này, chị bèn trả lời: “Bắt đầu rồi, Du Thiên Dã đang ở trên sân khấu.”
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh: “Em chờ tin tốt của các anh chị.”
Diệp Thần cười khổ, nghĩ bụng: trước mắt tin tốt còn chưa thấy đâu nhưng tin xấu thì nhiều vô kể. Lúc đang cân nhắc thì cô nghe thấy Đặng Vĩ hạ giọng nói: “Ê, cuối cùng trò hay cũng xuất hiện rồi kìa!”
Diệp Thần kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên thì thấy Du Thiên Dã đang trình chiếu ảnh chụp của ca bệnh phẫu thuật trồng răng giả toàn hàm mà anh vừa sử dụng trong cuộc phẫu thuật sử dụng Guide hướng dẫn lần đầu tiên trong nước, mọi người bên dưới không còn giữ im lặng nữa mà bắt đầu xì xào to nhỏ, tiếng bàn tán lập tức vang lên, át cả tiếng nói trên sân khấu.
Thế mà đứng trên sân khấu, Du Thiên Dã chẳng hề để tâm, vẫn tiến hành trình bày lần lượt.
Khi xong xuôi tất cả, Du Thiên Dã đang định cúi chào thì bị một thành viên trong ban giám khảo – một ông giáo sư già của học viện nha khoa đức cao vọng trọng nào đó gọi lại: “Bác sĩ Du, tôi có thể hỏi bác sĩ một vấn đề nho nhỏ không?”
Du Thiên Dã nhìn thẳng vào đối phương, giọng chuẩn mực: “Vâng.”
“Xin hỏi ai tiến hành cuộc giải phẫu này?”
Du Thiên Dã bình tĩnh trả lời: “Là tôi.”
Dưới sân khấu lại một lần nữa huyên náo ồn ào.
“Xin hỏi tiến hành lúc nào?”
Du Thiên Dã tiếp tục bình tĩnh trả lời: “Ba ngày trước.”
Tiếng xì xào bên dưới to hơn một chút.
“Xin hỏi câu nữa, địa điểm phẫu thuật của anh là…”
Du Thiên Dã vẫn bình tĩnh trả lời: “Ngay tại trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang.”
Tiếng xì xào bên dưới như được phóng đại.
Cuối cùng ông giáo sư già cũng không hỏi thêm câu nào nữa, nói một câu vào micro: “Cảm ơn bác sĩ đã mang đến cho chúng tôi một phần trình bày thú vị như vậy, khiến tôi có cái nhìn hoàn toàn mới về trình độ của phòng khám nha khoa trong nước, trình độ của ngành trồng răng trong nước.”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Du Thiên Dã cúi đầu chào rồi rời khỏi sân khấu. Vừa trở lại chỗ ngồi, còn chưa kịp nhận được lời chúc mừng của hai chiến hữu thì đuôi mắt đã liếc thấy bóng dáng chợt vụt qua của Lâm Hiểu Tuyền ở cửa phòng hội nghị, trái tim anh chùng xuống, bỏ lại câu “tôi ra ngoài một lát” rồi bám theo người phụ nữ kia.