Tình Yêu Trồng Răng

Lúc Trần Lãng được Liễu Gia Tử đưa về đã gần nửa đêm, phòng khách tối om như mực, chẳng còn gì ngoài ánh đèn le lói phát ra từ phòng của cô và Trần Tụng.

Trần Lãng rón rén đi vào phòng, đúng lúc bị Trần Tụng đang ngồi ngay ngắn trước máy tính bắt gặp. Cô em tháo chiếc tai nghe trùm qua đầu xuống: “Bây giờ là mấy giờ rồi mà chị mới về?”

Tâm trạng Trần Lãng có chút nặng nề, gật đầu bất an: “Sao em còn chưa ngủ?”

Trần Tụng cười hi hi: “Chờ chị, tranh thủ nghe nhạc chơi game.”

Trần Lãng ừ một tiếng, thoáng nghe thấy một giai điệu khá quen tai lọt ra từ chiếc tai nghe trên mặt bàn, bèn hỏi: “Đang nghe bài gì thế?”

Trần Tụng ngạc nhiên: “Chạy tự động mà, em cũng không biết.” rồi đeo tai nghe lên, nghe xong lời bài hát liền rên rỉ hát theo:

Cho dù cuộc đời này đầy loạn lạc,

Cho dù cuộc đời đầy quanh co khúc khuỷu

Cho dù cuộc đời tệ bạc với bạn, và bạn không còn hứng thú với đời

Xin đừng khóc, đừng chán nản, đừng buông xuôi

Tôi nguyện sẽ luôn bên bạn suốt đời này…



Cô nàng còn thì thầm: “Chị, bài này quen lắm, hình như em nghe ở đâu đó rồi.”

Sắc mặt Trần Lãng càng tệ hơn, nhưng cô không để lộ ra dưới ánh đèn lập lòe: “Bài ‘Mặt trời đỏ’ của Lý Khắc Cần, dĩ nhiên em từng nghe.” nghĩ thêm một lát rồi nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi, mai còn đi làm nữa. Chị đi tắm cái đã.”

o0o

Nhìn bóng dáng Trần Lãng đi lấy quần áo rồi vào nhà tắm, Trần Tụng cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không thể nói đó là gì. Cô nàng nhún vai rồi trở lại chỗ ngồi, click chuột vào trang NetEase, vào game room bắn bóng, nhưng lại sững người.

Đây là game room cô thường chơi bắn trứng khủng long cùng Kim tử đa, ID của Kim tử đa cứ im lìm mà online mãi.

Tối nay, Trần Tụng dùng ID “Kiếm khách đa tình, dao kiếm vô tình” mà cô rất ít khi dùng, vô số lần ra vào game room này. Thế nhưng ID của Kim Tử đa thì vẫn lặng im như vậy, không logout cũng không trả lời những khách qua đường tình cờ bước vào phòng này, càng không chơi game, lặng lẽ như một cục đá.

Đắn đo rất lâu, cuối cùng Trần Tụng bắt chuyện trước: “Người anh em, hôm nay sao vậy? Sắp thành hòn Vọng Phu rồi.”

Cũng không mong nhận được câu trả lời của Kim tử đa, không ngờ đối phương lại đáp: “Ai cần bạn lo.”

Trần Tụng không tin, dù sao Vương Hâm cũng không biết mình là ai, bèn gửi sang một icon cười đểu, giả bộ lão làng: “Người anh em, tôi quan tâm đến bạn mà.”

Kim tử đa trả lời: “Quan tâm là cái mẹ gì? Chơi một ván không?”

Trần Tụng nhìn màn hình bằng ánh mắt tức tối, nghĩ bụng: cứ tưởng anh còn đợi tôi, hóa ra ai đến anh cũng nhận cả. Cô chẳng nói năng gì mà offline luôn. Mới off được hai phút đã lại thấy hối hận, lại đăng nhập lần nữa, giả vờ như không biết chuyện gì, nói với Kim tử đa: “Xin lỗi, máy tính vừa bị đơ.”

Hồi lâu sau Kim tử đa mới trả lời: “Lý do có thể miễn cưỡng chấp nhận được.”

Trần Tụng nghẹn họng, di chuột hồi lâu mới gõ được mấy chữ: “Đừng nói nhiều nữa. Có chơi không?”

Ngược lại Kim tử đa không trả lời, nhưng avatar lại hiển thị trạng thái “đang chiến đấu”. Thế là trận chiến bắt đầu.

Chẳng hiểu tại sao Kim tử đa hôm nay không chơi như những lúc bình thường khác, trước kia luôn sỗ sàng, mạnh tay với Trần Tụng, còn hôm nay thì không hề bất đồng quan điểm với cô, lần nào cũng để Trần Tụng thắng nhờ giành được một chút ưu thế bé nhỏ.

Thắng nhiều quá lại khiến Trần Tụng thấy nhạt nhẽo, vô vị, nghĩ đến dáng vẻ bỗ bã, không nể mặt mình thường ngày của Vương Hâm, cô liền có cảm giác khó chịu, lập tức gõ chữ: “Người anh em, bạn yếu quá, chẳng có chút khả năng nào!”

Kim tử đa trả lời: “Sợ làm bạn mất mặt nên không dám thể hiện thực lực của bản thân.”

Trần Tụng bực bội gõ: “Chơi ván nữa đi.”

Vì thế lại có ván đấu tiếp theo. Quả nhiên lần này Kim tử đa không còn nương nhẹ nữa, cậu nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ bắn trứng khủng long của mình khiến Trần Tụng thua không dậy nổi. Trần Tụng ngậm đắng nuốt cay, dẩu môi làm mặt xấu với avatar đang sáng trên màn hình của Vương Hâm, nghĩ bụng: Bình thường những lúc Kim tử đa chơi với mình, chắc anh ta luôn phải ghìm sức, nếu không lần nào mình cũng thảm hại như lần này mất.

Kim tử đa còn khiêu khích: “Sao thế? Không chơi nữa à?”

Trần Tụng lườm một cái rồi gõ mạnh tay lên bàn phím: “Bị thua nên phải làm công tác tâm lý trước đã. Bạn là đàn ông con trai lớn đầu, sao lại như đàn bà thế nào, thích chơi trò ‘bắn trứng khủng long’? Đúng là hiếm thấy!”

Đoạn đối thoại kỳ quặc đã xuất hiện thế này.

“Sao bạn biết tôi là đàn ông con trai?”

“Tôi thấy avatar của bạn là nam.”

“Ồ, tôi xem avatar của bạn rồi, hóa ra bạn cũng là nam à?”

“Phải, tôi cũng là nam.”

“Chẳng phải bạn cũng là nam còn gì, sao lại thích bắn trứng khủng long?”

Trần Tụng thấy đầu óc mình rối tung cả lên, hồi lâu sau mới trả lời một câu “Tôi hỏi trước, bạn trả lời trước đi.”

Cô thấy Kim tử đa thong thả gõ một hàng chữ: “Vì… bạn gái tôi thích bắn trứng khủng long.”

Trần Tụng khích bác theo bản năng: “Thì sao?”

Kim tử đa tiếp tục gõ: “Bạn không hiểu rồi, tất nhiên tôi chỉ thích bắn trứng khủng long với cô ấy!”

Trái tim Trần Tụng bỗng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch bao lâu mới gõ được vài chữ: “Vậy tối nay tôi vinh hạnh quá nhỉ?”

Thật lâu, thật lâu sau đó, bên kia mới gõ một chữ: “Ừ.”

Trần Tụng nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu được rốt cuộc chữ “ừ” này có ý gì, bèn hỏi: “Thế sao tối nay anh lại ở đây một mình, bạn gái đâu?”

Lại một thời gian rất lâu sau đó, bên kia mới trả lời: “Đang dỗi, chiến tranh lạnh!”

Trần Tụng thuỗn mặt, mở đường: “Người anh em, tôi là con trai. Khuyên cậu một câu nhé: Hạ mình theo đuổi lại đi.”

Lần này thì không mất nhiều thời gian lắm, bên kia trả lời rất nhanh: “Theo đuổi thế nào? Tôi không có kinh nghiệm, làm liều thành ra hỏng việc, bạn dạy tôi nhé?”

Trần Tụng rất vui nhưng đồng thời cũng thấy chột dạ, rõ ràng lần này là mình có lỗi với Vương Hâm nên từ hôm đó đến giờ, không lúc nào cô không áy náy, sợ Vương Hâm sẽ coi mình là người qua đường, vì thế không dám liên lạc với anh. Trần Tụng ngẩn người hồi lâu mới trả lời: “Tôi cũng không có kinh nghiệm, nhưng tôi cảm thấy con gái không khó dỗ dành, thật lòng là được.”

Hai phút sau bên kia mới trả lời: “Tôi biết rồi, cám ơn nha. Muộn rồi, mai phải đi làm, nói chuyện sau.”

Thấy ba chữ “nói chuyện sau”, Trần Tụng nhất thời không biết phải làm sao, bèn nhắc lại: “Ok, nói chuyện sau.”

Tận mắt thấy ID của Vương Hâm biến mất khỏi game room, bấy giờ Trần Tụng mới offline. Cô nằm trên giường, tâm trạng thất thường, trước khi ngủ còn nghĩ: “Anh ta không biết mình là ai thì lần sau tìm mình ở đâu mà nói chuyện được nhỉ?” Chỉ nghĩ đến tâm sự nhỏ bé của mình nên Trần Tụng cơ bản không để ý đến cô chị gái Trần Lãng – một người vốn có kiểu tắm nhanh như trụng thịt dê, vậy mà hôm nay lại ngâm mình trong đó rất lâu, hận không thể trốn trong đó mãi mãi, trốn đến khi đất trời hoang tàn.

Không phải Trần Lãng đã thay đổi thói quen tắm rửa của mình, chỉ là cô đang suy nghĩ đến quá nhiều chuyện nên cảm thấy cần có một không gian để lặng lẽ ở trong đó. Vừa nghe thấy Trần Tụng ngâm nga bài hát “mặt trời đỏ” kia, cô liền thấy buồn cười cho chính mình, bạn trai cũ – người từng thật lòng hát “Xin đừng khóc, đừng chán nản, đừng buông xuôi / Tôi nguyện sẽ luôn bên bạn suốt đời này…” cho mình nghe sớm đã ôm ấp kẻ khác trong lòng, thoạt nhìn có vẻ như thứ có tên là “cuộc đời” ấy thật sự quá khó nắm bắt, lật mặt như cắt, sáng nắng chiều mưa.

Nhìn bản thân đầy vẻ mệt mỏi trong gương, Trần Lãng lại nghĩ đến cuộc trò chuyện tối nay giữa mình và Liễu Gia Tử.

“Hôm nay có mấy người bạn nói cho cậu biết, nha khoa Hạo Khang đang điều tra về nha khoa Bác Văn!”

“Bị gài bẫy như thế chắc chắn Hạo Khang sẽ điều tra người ngấm ngầm giở trò sau lưng họ , thân phận của cháu quá đặc biệt, bây giờ còn là thành viên hội đồng quản trị của Bác Văn, cậu sợ lỡ họ nghe được thông tin gì sẽ nghi oan cho cháu.”

“Cậu vừa gọi điện cho bố cháu, bố cháu nói ngày mai cháu đừng đến Hạo Khang, kẻo gặp phải những phiền toái không đâu. Bố cháu sẽ đích thân gọi điện cho Bao tiên sinh của Hạo Khang, giải thích nguyên do trước kia cháu vào làm ở Hạo Khang.”

Thấy giọng điệu của Liễu Gia Tử có vẻ nghiêm túc, mặc dù Trần Lãng không hiểu tại sao lại phải làm to chuyện như vậy nhưng vẫn kiên định nói: “Cháu không thể tự ý rời khỏi vị trí công tác mà chưa thông báo gì như vậy được, dù sao cháu cũng phải đến nói với chủ nhiệm bên đó một tiếng!”

Liễu Gia Tử liếc Trần Lãng: “Cháu muốn nói với Du Thiên Dã một tiếng chứ gì!”

Trần Lãng im lặng.

Liễu Gia Tử lưỡng lự một lát mới hỏi: “Cháu và Du Thiên Dã đang yêu nhau thật à?”

Trần Lãng đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Liễu Gia Tử tuy đã biết chắc kết quả này nhưng vẫn không sao vui lên được: “Vậy cháu có biết trước kia Du Thiên Dã từng có bạn gái không?”

Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Hình như anh ấy từng nhắc đến một lần.”

Liễu Gia Tử hỏi tiếp: “Thế cháu có biết tại sao họ chia tay không?”

Trần Lãng lắc đầu.

Liễu Gia Tử thở dài, đứa cháu gái ngốc nghếch này chẳng biết gì cả, thế mà sao vẫn còn muốn lao đầu vào cơ chứ? Anh ta kể lại câu chuyện ân oán giữa Du Thiên Dã và Lâm Hiểu Tuyền năm xưa một cách ngắn gọn, nghe xong, sắc mặt Trần Lãng trắng bệch. Cuối cùng Liễu Gia Tử còn nói thêm một câu: “Thực ra việc Hạo Khang bị rò rỉ tài liệu lần này trăm phần trăm có liên quan đến Lâm Hiểu Tuyền.”

Trần Lãng vẫn hơi thắc mắc: “Tại sao cô ta phải làm vậy?”

Liễu Gia Tử giải thích bằng giọng thờ ơ: “Một khi phụ nữ đã điên lên thì việc gì cũng làm được.” Nhân thể còn nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Cháu lo cho cô ta làm gì, tự lo cho mình đi thì hơn. Cậu rất lo, nếu Du Thiên Dã biết được thân phận thật của cháu, anh ta liệu có hiểu lầm cháu không?”

Nội tâm Trần Lãng không phải không giằng xé nhưng cô vẫn cố khẳng định: “Không đâu, anh ấy không phải loại người thiển cận ngu ngốc.”

Nhìn vẻ mặt kiên định của Trần Lãng, lời nói đã đến bên miệng Liễu Gia Tử lại bị thu vào bụng.

Không biết Trần Lãng nói cho Liễu Gia Tử hay cho mình nghe, cô nhắc lại lần nữa: “Không đâu, anh ấy nhất định sẽ tin cháu!”

Liễu Gia Tử lặng lẽ nhìn cô, nín thinh không nói gì.

o0o

Đêm nay là một đêm dài đối với bất kỳ ai, thậm chí một người đang ở ngoại quốc, một nơi chênh lệch mấy tiếng so với Bắc Kinh – Bao Huân cũng đang phát rồ, vì anh không đổi được vé máy bay về nước ngay trong hôm nay, đành phải đợi ngày mai cùng về với đám người tổng giám đốc Lưu.

Anh chỉ biết tự an ủi bản thân: chỉ muộn 24 tiếng thôi, chắc vẫn kịp.

o0o

Kim đồng hồ tích tắc chuyển động từng giây không nhanh không chậm trong lòng mỗi người, gõ vào trái tim mỗi người một lực vừa phải không mạnh không nhẹ, tích tắc, tích tắc…

Sáng hôm sau, Trần Lãng dậy đúng giờ, rửa mặt sạch sẽ bằng nước lạnh, nhoẻn miệng cười với chính mình – một người với gương mặt u ám nặng nề trong gương nhưng cũng vẫn rầu rĩ nhận ra rằng nụ cười ấy thật sự rất gượng gạo.

Nhưng dù sao chăng nữa, dù nụ cười có xấu đến đâu chăng nữa thì việc gì đến cũng sẽ đến, không thể trốn tránh được.

Như mọi khi, Trần Lãng vào thẳng trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang, có lẽ vì mình đến hơi sớm nên không thấy bóng dáng của cả Du Thiên Dã lẫn Vương Hâm đâu. Vừa vào phòng thay đồ mặc xong áo blouse trắng và đi ra thì cô y tá trẻ bên trung tâm trồng răng đã gọi: “Bác sĩ Trần, chủ nhiệm Đặng nói chị đến thì sang bên kia tìm anh ấy!”

Trần Lãng hơi lo lắng, bèn hỏi: “Anh ấy có nói tìm chị làm gì không?”

Y tá trẻ lắc đầu: “Không ạ.”

Trần Lãng thấp thỏm đi vào phòng khám số 1, gõ cửa văn phòng của Đặng Vĩ, sau khi nghe thấy câu “mời vào” của Đặng Vĩ, cô liền mở cửa đi vào trong.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, Đặng Vĩ làm sao cũng không ngờ rằng cô lại hại Du Thiên Dã thành như vậy. Anh không tỏ vẻ gì, chỉ dửng dưng bảo: “Đóng cửa lại đi.”

Trần Lãng vâng lời đóng cửa lại, sau đó cô nghe thấy Đặng Vĩ nói: “Ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, Trần Lãng đưa mắt nhìn Đặng Vĩ: “Chủ nhiệm Đặng, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng Đặng Vĩ cất lời: “Trước kia tại sao cô lại muốn vào nha khoa Hạo Khang?”

Trần Lãng thoáng sửng sốt nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi thích nha khoa Hạo Khang, nó có sức mạnh rất lớn trên tất cả các phương diện, vượt trội hơn hẳn những phòng khám khác, vì thế được làm một thành viên của nha khoa Hạo Khang là ước mơ của rất nhiều bác sĩ trẻ, tôi cũng vậy.”

Đặng Vĩ hỏi tiếp: “Vậy vì sao cô lại đặc biệt muốn vào trung tâm trồng răng?”

Trần Lãng thoáng cảm nhận được không khí đầy áp lực lúc này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vì trước kia tôi từng tiếp xúc với trồng răng, tôi rất thích chuyên ngành này, huống hồ trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang còn đứng đầu cả nước.”

Đặng Vĩ hỏi tiếp: “Để được nhận vào trung tâm trồng răng, cô thay đổi cả bằng cấp của mình?”

Trần Lãng lập tức ngẩng lên nhìn Đặng Vĩ – người đang nhìn mình chằm chằm, cô không biết nên đáp lại thế nào, hồi lâu sau mới nói: “Đúng vậy, vì trung tâm trồng răng chỉ nhận các bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng trên năm năm.”

Đặng Vĩ tiếp tục gặng hỏi: “Nhưng tôi còn nghe nói cô là thành viên hội đồng quản trị mới của nha khoa Bác Văn?”

Trần Lãng nghẹn họng, cố giải thích: “Là vì Vu Bác Văn…”

Thế nhưng Đặng Vĩ lại ngắt lời cô: “Là vì Vu Bác Văn là cậu của cô chứ gì?”

Trần Lãng dần hiểu ra tình hình hiện nay, cô dần ngồi thẳng dậy, nói rõ từng chữ: “Tôi chỉ đơn giản muốn làm việc và học tập ở nha khoa Hạo Khang, chứ không có ác ý gì.”

Đặng Vĩ đập bàn, lạnh lùng nói: “Đúng thế, cô không có ác ý, cô chỉ lợi dụng quan hệ với Du Thiên Dã để làm rò rỉ thông tin về các ca bệnh phức tạp của chúng tôi, bán thông tin đó cho phòng khám khác. Cô không có ác ý, chỉ là công ty quảng cáo của em gái cô mang thẻ tẩy răng miễn phí do nha khoa Hạo Khang cung cấp lên bán trên mạng, còn cung cấp chứng cứ cho giới truyền thông. Mỗi việc đó đều có liên quan đến cô!”

Máu toàn thân Trần Lãng đều dồn lên óc, cô đứng phắt dậy: “Tôi không làm vậy!”

Đặng Vĩ đỡ trán: “Thực ra tôi cũng muốn tin không phải là cô làm, bởi vì nếu là cô thì thật quá tàn nhẫn với Du Thiên Dã” rồi liếc mắt về phía Trần Lãng: “Nhưng tôi đã nhìn lầm cô rồi, cô thật khiến tôi thất vọng.”

Đầu óc Trần Lãng trống rỗng, cô nói: “Tôi thật sự không làm chuyện gì có lỗi với Hạo Khang cả. Du Thiên Dã đâu? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy nhất định sẽ nghe tôi giải thích.”

Đặng Vĩ đứng dậy, nói giọng lạnh lùng: “Nếu cô còn một chút lương tâm thì đừng làm khổ cậu ấy thêm nữa, cậu ấy đã giao cho tôi toàn quyền xử lý việc này.”

Đầu Trần Lãng nổ tung, cô khó nhọc nói: “Tôi không tin, anh ấy thậm chí còn chưa hỏi tôi cơ mà.”

Đặng Vĩ nói rành rọt: “Cô thôi đi thì hơn, nha khoa Hạo Khang chúng tôi thực sự không hợp với cô.”

Trần Lãng dùng chút sức lực cuối cùng cố chống đỡ lấy bản thân: “Được rồi, anh vừa nói những việc đó đều do tôi làm nhưng lý do chỉ vì thân phận của tôi nên anh suy đoán như vậy, anh không có chứng cứ!”

Đặng Vĩ cười khổ: “Trần Lãng, tôi thực sự đã quá coi nhẹ cô, chưa đến Hoàng Hà cô chưa đổ lệ phải không? Tôi vốn định cho cô chút thể diện cuối cùng, nhưng cô đã hỏi tôi như vậy thì tôi cứ nói thẳng. Tối hôm chúng ta liên hoan, cô lấy cớ lấy thuốc đau dạ dày cho Du Thiên Dã, nên đã quay về trung tâm trồng răng.”

Trần Lãng hừ một tiếng: “Vậy thì sao? Bây giờ các anh đang muốn phán thêm tội cho tôi, còn sợ thiếu từ ngữ à?”

Đặng Vĩ nhìn chằm chằm Trần Lãng: “Nhưng sáng nay có người nói cho tôi biết, người đó thấy cô tối hôm ấy sau khi vào trung tâm trồng răng còn bật máy tính của chủ nhiệm Du.”

Trần Lãng rất khinh thường việc bịa đặt kiểu này, cô cười nhạt: “Ai vậy? Cô ta có dám ra đối chất với tôi không?”

Đặng Vĩ gật đầu, nói: “Trần Lãng, cô thật khiến tôi phải ngạc nhiên, đã đến nước này mà cô còn chưa chịu thôi. Tôi không tin cô đã quên tối đó mình gặp ai.”

Sét đánh giữa trời quang, Trần Lãng thốt lên: “Đường Uyển?”

Đặng Vĩ gật đầu đầy hàm ý: “Cuối cùng cô cũng nhớ ra cô ấy rồi!”

Trần Lãng dựa lên lưng ghế, chẳng thốt lên lời, cô gắn kết những thứ còn rơi rớt lại trong đầu thành một chuỗi liên tục, rồi chậm rãi bật cười thành tiếng: “Nếu tôi nói tối đó tôi thấy Đường Uyển đi ra từ văn phòng của anh, liệu anh có tin không?”

Đặng Vĩ nhìn Trần Lãng một cách thông cảm: “Trần Lãng, nếu cô làm vậy, tôi cũng chẳng thấy lạ!”

Sắc mặt Trần Lãng tối sầm lại, cô xua tay với Đặng Vĩ: “Tôi biết rồi. Các anh đã chắc chắn là tôi, tôi đành phải đi thôi.”

Tiếp đó, Trần Lãng thong thả đi về trung tâm trồng răng trong ánh mắt phức tạp của mọi người. Chẳng biết có phải họ đã phong thanh nghe được gì không nhưng ai nấy đều lẩn tránh cô, ngay cả Lục Tự - người đã từng rất tử tế với cô, vừa bắt gặp ánh mắt của Trần Lãng, chị cũng vội vàng nhìn sang hướng khác, chỉ một giây lướt qua nhau cũng đủ nhận ra vẻ khác lạ và xa cách trong ánh mắt chị.

Trong lồng ngực Đặng Vĩ cũng quặn lên một luồng không khí khó chịu, người anh em tốt nhất của mình lại liên tục chết trong tay phụ nữ, người ta nói “hồng nhan họa thủy” quả không sai. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nhấc điện thoại trong phòng, gọi cho Diệp Thần: “Diệp Thần, lão Du sao rồi, còn thổ huyết không?”

Ở đầu dây bên kia, Diệp Thần nói: “Bây giờ ngủ rồi. Bác sĩ nói bình thường anh ấy cứ chữa trị tạm bợ, lúc đau dạ dày chỉ uống thuốc để giải quyết cơn đau trước mắt nên càng kích thích niêm mạc dạ dày, ngược lại khiến dạ dày xuất huyết. Bên anh thế nào, có tìm Trần Lãng hỏi cho ra nhẽ không?”

Đặng Vĩ hừ một tiếng: “Cô ta bị tôi đuổi đi rồi!”

Diệp Thần giật mình: “Anh bị làm sao vậy? Còn chưa rõ ràng mà.”

Đặng Vĩ thở hồng hộc: “Còn chưa rõ ràng à? Chứng cứ rất xác thực, sáng nay có đồng nghiệp chỉ đích danh tên của Trần Lãng, nói cô ta mấy hôm trước đã vào trộm máy tính của Du Thiên Dã.”

Diệp Thần cũng im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Nhưng đến khi Du Thiên Dã tỉnh lại, anh định nói thế nào với anh ấy?”

Đặng Vĩ cảm thán: “Nên nói thế nào thì cứ nói như vậy. Tôi thật sự không chịu nổi nữa nên giải quyết hộ anh ấy luôn. Tôi chỉ là không hiểu, tại sao một người giỏi giang như Du Thiên Dã lại bị hai người phụ nữ hại thành như vậy? Nhìn anh ấy nằm trong bệnh viện, đến tôi cũng không chịu nổi.”

Diệp Thần khẽ nói: “Ai cũng không chịu nổi.” Sau đó chậm rãi cúp máy, quay lại nhìn Du Thiên Dã đang nằm trên giường bệnh, hai mắt anh nhắm chặt, nằm ở đó với gương mặt nhợt nhạt, thật khiến người ta xót xa.

o0o

Trần Lãng không biết lấy sức lực ở đâu mới có thể chống đỡ cho bản thân không gục ngã. Cô chậm rãi thu dọn từng món đồ của mình, gấp gọn áo blouse trắng đặt lên ghế trong văn phòng, đem đồ của mình xếp gọn vào một chiếc hộp các-tông không biết được ai bỏ lại trong phòng thay quần áo. Một tấm ảnh rơi ra từ quyển sách, Trần Lãng chậm rãi nhặt lên, cô thấy tất cả các nhân viên của nha khoa Hạo Khang đều hé miệng cười to, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng hô vang của họ: “Trong ngân hàng có gì?”

“Tiền!”

“Tiền để làm gì?”

“Tiêu!”

“Tiêu hết thì sao?”

“Cướp!”

Âm thanh đó gào thét qua tai cô rồi dần biến mất, giống như dấu ấn mà Trần Lãng lưu lại ở nha khoa Hạo Khang, sẽ nhanh chóng bị người ta xóa mờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui