8 giờ 30 phút sáng hôm đó, Đường Vy pha một ly cafe ít sữa ít đã ít đường mang đến phòng sách.
Cafe anh thường uống đều như vậy, bao năm qua cô đã ghi nhớ điều này rồi, đừng nói là cafe, mọi thói quen của anh, anh thích gì? Thích uống gì? Thích ăn gì? Ghét cái gì? Cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, Đường Vy cầm theo ly cafe nóng hổi đang bốc khói nghi ngút bước vào phòng sách.
Cô nhẹ nhàng đi đến gần bàn làm việc, cố gắng không gây ra bất kỳ một tiếng động nào làm ảnh hưởng đến anh.
Cô đặt ly cafe xuống bên cạnh anh, liền nhanh chóng quay người rời đi.
Cô vừa quay người lại thì một giọng nói vang lên khiến cô dừng bước.
- Đứng lại.
Đường Vy quay người lại, nhìn anh nhẹ nhàng hỏi.
- A Tranh! Có chuyện gì sao?
- Tôi không thích uống thứ này, mang ra ngoài.
Đường Vy hơi nhướng mày, đôi mắt mở to, sự bất ngờ hiện rõ trong ánh mắt.
Sao anh có thể không thích được? Bao năm qua anh đều uống cafe như vậy mà.
Cô đã pha cho anh rất nhiều lần rồi, làm sao có thể nhầm được.
Đôi mắt mở to của cô dần dần khép lại, sự bất ngờ biến mất thay vào đó là sự buồn bã.
Cô hiểu rồi, không phải do anh không thích mà là do anh không uống cafe do cô pha mà thôi.
Đường Vy cầm lấy ly cafe, nhẹ nhàng nói.
- Vậy để em lấy ly nước cho anh.
Tiếng tạch tạch của bàn phím dừng lại, Cố Tranh chuyển ánh mắt nhìn Đường Vy với đôi mắt tức giận.
- Tôi không uống gì cả.
Cút ra ngoài.
Cố Tranh vung tay, tức giận quát lớn.
Mu bàn tay của anh đập vào tay phải cô, khiến ly cafe nóng hổi đổ hết lên tay trái của cô.
Hơi nóng lẫn mùi cafe bốc lên hoà vào không trung, Đường Vy đau đớn kêu lên.
- Ah.
Đau.
Đau quá.
Đôi bàn tay cô nắm chặt lại, gương mặt nhăn nhó, sự đau đớn hiện rõ.
Bị cốc cafe nóng hổi đổ lên tay mà, ai mà không đau chứ.
Hơn nữa cô là người, đâu phải gỗ đá.
Đường Vy quay người, bước nhanh ra khỏi phòng, lao nhanh vào phòng bếp, điên cuồng dội nước lên.
Nước lạnh chạm lên làn da bỏng rát.
Thực sự rất đau đớn.
Cạch!
Cánh cửa phòng sách từ từ được mở ra, một bóng người quen thuộc bước ra, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt hối hận cộng thêm thương xót.
Anh đưa tay đặt lên ngực trái mình, nơi trái tim đang rỉ máu.
Anh thật muốn lao nhanh về phía cô, chăm sóc hỏi han cô, nhưng chân anh lại không thể nào nhấc lên được, cứ như có một tảng đá đè nặng lên vậy.
Rất nặng nề.
10 phút trôi qua, Đường Vy thu tay khỏi dòng nước lạnh, cơn đau rát lại bắt đầu ập đến khiến cô không khỏi nhăn mày.
Cô cố nén cơn đau rát, đi đến gần tủ thuốc, lấy thuốc ngồi xuống sofa.
Cô ngước nhìn về phía phòng sách, thấy cảnh cửa đóng kín, trái tim bất giác nhói lên.
Vết thương đau, nhưng sự vô tâm của anh càng khiến cô đau hơn.
Nếu là trước đây, dù chỉ là bị trầy xước nhỏ, anh cũng sẽ ân cần chăm sóc cô, cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Nhưng nay, cô bị bỏng nặng như vậy anh lại không hề quan tâm.
Anh hận cô đến vậy sao?
Đường Vy mở hộp thuốc, cố nén con đau đớn, tự bôi thuốc cho bản thân mình.
12 giờ trưa hôm đó.
Cố Tranh bước ra khỏi phòng sách, anh đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Đường Vy đâu.
Anh bước đến phòng bếp, nhìn thấy trên bàn ăn là những món ăn nóng hổi.
Rõ ràng, vừa được nấu xong.
Dù anh đã làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn lo lắng cho anh, vẫn nấu cơm cho anh.
Cô biết anh bị đau dạ dày, không thể bỏ bữa được.
Mùi thơm thức ăn sộc vào mũi Cố Tranh, anh nhìn bàn thức ăn thịnh soạn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.
Anh chua xót vì điều gì chứ? Anh vừa làm tổn thương cô, nhưng cô lại coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn quan tâm anh, lo lắng cho anh.
Điều này khiến anh rất khó chịu.
Cố Tranh ngồi xuống, bắt đầu ăn những món ăn trên bàn.
Mùi vị quen thuộc khiến anh bất giác nở nụ cười.
Bao nhiêu năm qua, món ăn anh thấy ngon nhất là những món cô nấu, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Một lúc sau, anh dùng xong bữa trưa, thu dọn bát đũa vào bồn rửa bát.
Nhìn dòng nước chảy, anh lại nhớ đến cảnh cô dùng nước đổ lên vết bỏng, đôi mắt anh lại trở nên buồn bã.
Cảm giác đau nhói lại xuất hiện trong lòng.
Anh đẩy tay, chuyển dòng nước lạnh thành dòng nước nóng.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút như một màn sương mù dày đặc.
Cố Tranh nhìn dòng nước, dứt khoát đưa tay mình vào dòng chảy nóng hổi đó.
Dòng nước chạm vào da thịt khiến làn da nhanh chóng đỏ lên, sự đau rát cũng xuất hiện khiến anh nhăn mặt.
Anh giữ tay đúng 2 phút mới rút lại.
Làn da anh đỏ lên một vùng lớn.
Đau, thực sự rất đau.
Nhưng anh lại không kêu lên một tiếng, anh hướng đôi mắt vào vết bỏng trên da, đôi mắt bình thản đến lạ thường.
Anh đang muốn làm gì? Anh đang muốn chịu đựng nỗi đau cô đã phải chịu.
Không đúng, là nỗi đau gấp nhiều lần mới phải..