Trương Diệu Vân giật mình, cúi thấp đầu tỏ ý đồng ý.
Bề ngoài là như vậy nhưng trong lòng thì không.
Cô ta cắn chặt môi, sự hận thù hiện rõ trong ánh mắt.
" Cố Tranh! Em nhất định sẽ cướp được anh, anh phải là của em ".
Nửa tháng sau, Cố Tranh ngày nào cũng bắt Đường Vy mang cơm trưa đến Z&W cho anh.
Dù không muốn nhưng Cố Tranh lấy bà ra uy hiếp cô, cô không còn cách nào.
Ngày nào đến Z&W, cô cũng chạm mặt với Trương Diệu Vân, ngày nào cũng nhận được những lời nói, ánh mắt khiêu khích của cô ta.
Thật đáng ghét mà.
Dù tức giận, nhưng cô lại không thể làm gì.
Mỗi lần nổi giận với cô ta, Cố Tranh đều đứng ra bảo vệ cô ta rồi quay lại trách mắng cô.
Ha.
Thật nực cười mà.
Anh là chồng của cô, vậy mà lại bảo vệ người phụ nữ khác trước mặt cô, vì người phụ nữ khác mà trách mắng cô.
Anh rốt cuộc là cho chồng của ai đây?
Hôm nay, như thường lệ cô mang cơm trưa đến cho Cố Tranh xong.
Cô lang thang trên đường không mục đích.
Cô muốn đi đâu? Bản thân cô cũng không biết nữa.
Đường Vy với gương vô cảm, cứ đi cứ đi, đi đến một công viên.
Trời trong xanh, gió thổi thoang thoảng, tiếng cười đùa của người lớn lẫn trẻ nhỏ hoà trộn vào nhau.
Thật vui nhộn.
Đường Vy đứng lại, cô đứng giữa đám đông, cảnh vật xung quanh bắt đầu chao đảo, mơ hồ.
Đôi mắt cô nhíu lại, dần dần nhắm chặt, cơ thể cũng mất thăng bằng ngã xuống.
Đường Vy ngã xuống, một cánh tay đỡ lấy cô, ôm vào lòng.
Mùi hương bạc hà thoang thoảng mát dịu lại xuất hiện, Hoắc Hành vẫn trong bộ vets đen lịch lãm, cất tiếng gọi tên cô.
- Đường Vy! Đường Vy!
Hoắc Hành gọi một lúc cô vẫn không chút phản ứng.
Hoắc Hành bế cô lên, đưa cô lên xe của mình, đi đến bệnh viện.
Trong phòng VIP bệnh viện.
Đường Vy nằm trên giường bệnh, bất tỉnh.
Hoắc Hành nhìn bác sĩ, vẻ mặt có phần lo lắng hỏi.
- Bác sĩ! Cô ấy bị sao vậy?
- Cô bị mắc bệnh trầm cảm, bây giờ đang ở cấp độ nhẹ.
Đôi mắt Hoắc Hành mở to, sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt.
Trầm cảm sao? Không ngờ Đường Vy lại mắc căn bệnh này.
Một người đàn ông khoác trên người bộ quần áo trắng như thiên thần, nghiêm túc căn dặn.
- Tôi đã kê đơn thuốc cho cô ấy, anh đi lấy thuốc đi.
Hàng ngày phải cho cô ấy uống thuốc đúng giờ, quan trọng nhất phải để cho tinh thần của cô ấy ở trạng thái thoải mái, như vậy bệnh mới có thể khỏi được.
Hoắc Hành gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng đáp lại.
- Tôi biết rồi.
Cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ quay người rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc Hành chuyển ánh mắt đến phía cô, rơi vào trầm tư.
Sao cô lại mắc căn bệnh này chứ? Cô đã trải qua những chuyện gì? Câu hỏi không có đáp án không ngừng xuất hiện trong tâm trí Hoắc Hành.
1 tiếng đồng hồ trôi qua.
Đường Vy mệt mỏi mở mắt.
Hoắc Hành nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Tỉnh rồi?
Đường Vy chống tay, gượng cơ thể nặng nề ngồi dậy, cô nhìn Hoắc Hành, khàn khàn hỏi.
- Sao anh lại ở đây?
- Cô bị ngất nên tôi đưa cô vào đây.
Đường Vy cười trừ, cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
- Là vậy à? Anh lại lần nữa giúp tôi rồi.
Phải ha.
Lần trước cũng là Hoắc Hành đưa cô vào bệnh viện, lần này cũng vậy.
Trùng hợp sao? Không phải trùng hợp, lần này là Hoắc Hành cố ý đi theo cô.
Hoắc Hành tham gia một cuộc họp trở về, trên đường về thì vô tình nhìn thấy cô, gương mặt cô vô cảm còn đi lang thang trên đường, Hoắc Hành cảm giác có gì đó không ổn nên đi theo cô.
Không ngờ thực sự xảy ra chuyện.
Hoắc Hành đưa bát cháo nóng cho cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Tự ăn được không?
Đường Vy khẽ gật đầu, nhận lấy bát cháo từ tay Hoắc Hành, cô nhìn Hoắc Hành, cất tiếng.
- Tôi không sao rồi.
Anh về đi, hôm nay cảm ơn anh.
Có thời gian tôi mời anh ăn cơm.
- Ăn cơm thì không cần đâu.
Đường Vy! Nên biết yêu thương lấy bản thân, gặp chuyện gì thì đừng có nhẫn nhịn, đừng có để bản thân chịu ủy khuất.
Hoắc Hành đứng dậy, hướng ánh mắt về phía đơn thuốc và thuốc trên mặt tủ, nói tiếp.
- Thuốc của cô, nhớ uống đúng giờ đấy .
Dứt câu, Hoắc Hành quay người rời đi.
Đường Vy nhìn theo bóng lưng Hoắc Hành với đôi mắt không hiểu chuyện gì? Ý Hoắc Hành là gì chứ?
Đôi mắt Đường Vy chuyển đến đơn thuốc trên bàn, cô cầm lên.
Đôi mắt bỗng chốc mở to, sự bất ngờ hiện sâu trong đôi mắt.
Trầm cảm? Không ngờ cô lại mắc căn bệnh này.
Lời nói của Hoắc Hành ban nãy, cuối cùng cô đã hiểu rồi.
Đường Vy bật cười, nụ cười châm biếm.
Cô đa ng châm biếm ai chứ? Bản thân cô sao? Phải.
Chỉ một thời gian ngắn như vậy, cô từ một người khoẻ mạnh bình thường lại mắc bệnh trầm cảm.
Cố Tranh, anh thực sự rất giỏi.
Khiến cô đau khổ, khiến cô tổn thương, bây giờ lại khiến cô mắc bệnh.
Quả thực rất giỏi.
Đường Vy đặt bát cháo xuống mặt tủ, đôi mắt chằm chằm vào túi thuốc trên bàn, cất tiếng châm biếm.
- Đường Vy! Mày thật thảm hại mà.
Cô cầm lấy túi thuốc, dứt khoát bước ra khỏi phòng bệnh..