Cố Tranh đặt ly rượu vang dưới bàn.
Bước đến gần Đường Vy.
- Đường Vy! Đây là những gì cô đáng phải nhận được.
Cố Tranh nhìn cô đôi mắt lạnh lùng, cất tiếng.
Giọng nói lạnh lùng này, 7 năm qua, cô chưa từng nhìn thấy.
Yêu nhau 7 năm, Cố Tranh luôn đối xử dịu dàng, ân cần với cô, chưa bao giờ nặng lời với cô.
Nhưng bây giờ, anh lại nhìn với ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng đến thấu tâm can.
Đường Vy đứng ngơ ngác một lúc lâu, mở lời hỏi.
- Em đáng nhận được? Cố Tranh! Anh nói vậy là có ý gì? Em đã làm gì sai chứ?
Đôi mắt Đường Vy đẫm lệ nhìn Cố Tranh với đôi mắt không hiểu chuyện gì? Đáng nhận được sao? Đáng nhận được gì chứ? Đáng nhận được sỉ nhục, cười nhạo của mọi người sao? Nhưng vì sao? Vì sao cô lại phải nhận những thứ đó? Cô không làm gì sai cả? Ý của Cố Tranh rốt cuộc là gì?
Đường Vy lau những giọt nước trên khoé mắt.
Cô nắm lấy bàn tay Cố Tranh, nghẹn ngào nói.
- A Tranh! Có phải anh hiểu lầm chuyện gì không?
Đường Vy cất tiếng, ánh mắt nhìn Cố Tranh đầy sự mong chờ.
Mong chờ anh sẽ giải thích nguyên nhân anh đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
Chỉ cần anh giải thích, cô sẽ tin.
Cô sẽ bỏ qua mọi thứ, không cần hôn lễ cũng được, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Chỉ cần ở cạnh là đủ rồi.
Cô không cần gì khác.
Cố Tranh im lặng không đáp.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy.
Đường Vy cắn chặt môi, đôi mắt cô trũng xuống mang theo tia thất vọng.
Cô cúi thấp xuống 30 giây, bàn tay cô đột nhiên nắm chặt lại, ánh mắt trở nên kiên định ngước lên nhìn Cố Tranh, nói tiếp.
- A Tranh! Chúng ta đã kết hôn rồi.
Bây giờ em là vợ anh, anh phải tin em.
Em không làm gì có lỗi anh cả.
Sau ngày Cố Tranh cầu hôn, hai người lập tức đi đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn.
Bây giờ, dù hai người chưa cử hành hôn lễ, nhưng về mặt pháp luật, hai người đã là vợ chồng.
Cố Tranh cười khểnh, anh hất mạnh tay cô ra khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất.
Anh khom người, túm chặt lấy miệng cô, dùng lực bóp mạnh, cưỡng ép cô ngước lên nhìn anh.
- Đúng.
Cô không làm gì sai cả.
Nhưng mẹ cô thì có.
Đường Vy! Cô có nhớ vụ tai nạn 10 năm trước mẹ cô gây ra không? Mẹ cô gây ra tai nạn, khiến một cặp vợ chồng chết.
Cặp vợ chồng đó, là bố mẹ của tôi.
Đường Vy! Trong một ngày, tôi mất cả bố lẫn mẹ, trở thành trẻ mồ côi, không nơi nương tựa.
Cô có biết tôi đã phải sống như thế nào không?
Cố Tranh càng nói, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng, thêm sự phẫn nộ, căm hận, lực tay cũng càng ngày càng mạnh hơn.
- Đường Vy! Cô có biết ý chí sống của tôi bao nhiêu năm là gì không? Là trả thù.
Tôi sẽ khiến cho kẻ đã hại gia đình tôi tan nhà nát cửa và người thân của của kẻ đó, sống không bằng chết.
Cố Tranh dứt lời, anh hất mạnh cô ra.
Anh đứng thẳng người dậy, lạnh lùng nhìn cô đang nhếch nhác ngồi trên nền nhà lạnh lẽo.
- Đường Vy! Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Những đau khổ cô phải chịu, còn nhiều lắm đấy.
Cố Tranh nói xong, quay người dứt khoát rời khỏi căn hộ, mặc để cô nằm trên nền đất.
Đường Vy ngồi trên nền đất, cả người cô như cứng đờ.
Những thông tin ngày hôm nay cô nghe được thực quá sức chịu đựng của cô.
Khiến cô trong chốc lát không thể nào chấp nhận hết được.
1 tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ cô mới lại được chút bình tĩnh.
Cô ngồi thẳng dậy, thu mình lại, hai tay ôm lấy bản thân, bật khóc như một đứa trẻ.
7 năm, tình cảm chân thành 7 năm lại đổi lại sự trả thù của người cô yêu.
Thảm hại, thật thảm hại mà.
Những kỷ niệm đẹp, những khoảng khắc hạnh phúc giữa Đường Vy và Cố Tranh bao nhiêu năm qua, đột nhiên xẹt ngang qua đầu cô.
Những khoảng khắc hạnh phúc đó như một tấm gương, bắt đầu vỡ vụn trong tâm trí cô khiến trái tim cô thắt lại.
Hoá ra, cái mà cô cho là tình yêu đích thực đó chỉ là vở hài kịch mà thôi.
Tất cả đều là giả dối, đều là diễn mà thôi.
Đường Vy bật cười thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nói.
- Đường Vy! Mày thật là thảm hại mà.
Tình yêu đích thực sao? Mày thật là ngu ngốc.
Đường Vy cười, một nụ cười chế giễu.
Cô đang chế giễu bản thân quá ngu ngốc.
Cô ngã người, cơ thể cô nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Sàn nhà lạnh, nhưng sao lạnh bằng trái tim Đường Vy lúc này.
Trái tim cô bây giờ cứ như một tảng băng vậy, lạnh đến buốt giá.
Đôi mắt cô từ từ nhắm lại, ánh sáng cũng dần dần trở nên mờ mịt cho đến khi vụt tắt.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bóng tối bao phủ khắp bầu trời.
Những ngôi sao sáng trải khắp bầu trời.
Thật đẹp biết bao.
Cánh cửa căn hộ lại được mở ra, Cố Tranh bước vào.
Anh nhìn cô nằm trên nền sàn không ngừng thở dốc.
Anh nhíu mày, cất tiếng gọi.
- Đường Vy!
Anh gọi cô, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở dốc của cô.
Cố Tranh bước nhanh đến bên cạnh cô, đưa tay chạm lên trán cô, hơi nóng lan tỏa đến bàn tay khiến anh vô thức rút tay lại.
Anh ôm cô lên, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gần nhất..