Đường Vy ngồi xuống sofa, nước mắt cô bất giác rơi xuống.
Cô thu mình, ngả người nằm xuống sofa.
Cô rất buồn, buồn khi Cố Tranh nghi ngờ.
Dù sao, anh cũng là người anh yêu 7 năm.
Đêm hôm đó, màn đêm đen buông xuống, không khí lạnh ập đến.
Đường Vy thu người nằm trên sofa, hai tay cô ôm chặt lấy bản thân, vì lạnh cô không thể ngủ trong tư thế thoải mái, mà luôn trong trạng thái co ro, run rẩy.
Rõ ràng là đang ở trong căn hộ cao cấp, vậy mà cô cứ như đang ngủ ngoài đầu đường xó chợ vậy, thật thảm hại làm sao.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, tuy rất nhỏ nhưng do trong màn đêm yên tĩnh, tiếng mở cửa vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Cộc cộc!
Tiếng bước chân vang lên, tiến dần đến phía Đường Vy đang co ro trên sofa.
Cố Tranh nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng không còn, thay vào đó là sự buồn bã kèm theo sự thương xót.
Cố Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương trên khoé mắt cô.
" Đường Vy! Nếu em không phải là con gái của bà ta thì tốt quá.
Nhưng ông trời thật chớ trêu ".
Cố Tranh hướng đôi mắt thâm tình về phía cô.
Anh yêu cô sao? Phải.
7 năm qua ở bên cô, anh đã đem lòng yêu cô.
Dù biết điều này không nên, nhưng anh vẫn kìm được lòng mình, trái tim anh không nghe lời anh, trái tim anh đã bị cô chiếm chọn.
Nhưng vậy thì sao? Cô là con gái của kẻ đã giết chết bố mẹ anh.
Anh yêu cô, nhưng anh không còn cách nào khác, trả thù và tình yêu, anh vẫn lựa chọn trả thù.
Cố Tranh cẩn thận ôm cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Hơi ấm từ cơ thể anh cùng với mùi hương quen thuộc, khiến Đường Vy đang trong giấc ngủ vô thức ôm lấy anh.
Đường Vy dịu đầu vào ngực anh, gương mặt cũng trở nên thoải mái, đôi môi cô nở nụ cười bất giác gọi tên anh.
- Cố Tranh!
Tiếng gọi vang lên, bước chân Cố Tranh đột nhiên dừng lại, anh cúi thấp ánh mắt nhìn cô, đôi mắt càng trở nên buồn bã.
Anh đã tổn thương cô, nhưng cho dù là thế, trong mơ, cô vẫn nghĩ đến anh, chứng minh tình yêu cô dành cho anh lớn đến thế nào? Cô yêu anh nhiều như vậy, nhưng anh thì sao? Anh không thể đáp lại được.
Anh đứng bất động một lúc lâu, đôi mắt dán chặt trên gương mặt xinh đẹp, diễm lệ của cô rồi tiếp tục bước vào phòng ngủ.
Cố Tranh đặt nhẹ Đường Vy lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ vuốt má cô.
Những ký ức vui vẻ trước đây bắt đầu hiện ra trước mắt anh, khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ nhất của hai người.
Khoảng thời gian ở bên cô đó, anh không hề diễn, mà thực sự cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, anh cũng yêu cô mà.
Nếu như khoảng thời gian đó có thể quay lại thì tốt, nếu như thời gian có thể mãi mãi dừng ở khoảng thời gian đó thì thật là quá tốt.
Nhưng trên đời làm gì có nếu như chứ? Thời gian sẽ cứ trôi, quá khứ đã qua không thể quay lại được.
Chân mày Cố Tranh nhướng lên, anh nhìn thấy hằn đỏ trên cổ cô, đôi mắt dần trũng xuống, sự thương xót hiện rõ, anh đưa tay khẽ chạm vào viết hằn trên cổ cô.
Vừa chạm vào làn da hằn đỏ của cô, anh liền vội vàng rụt tay lại.
Hằn lên rõ ràng như vậy, chắc là đau lắm.
Cố Tranh đứng dậy, đi đến gần tủ thuốc, lấy một tuýt thuốc mỡ đi về phía cô.
Anh muốn bôi thuốc cho cô sao? Đúng vậy.
Anh ngồi bên cạnh, cẩn thận bôi thuốc lên làn da ửng đỏ của cô.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, cứ như dùng thêm một chút lực cô sẽ vỡ vụn ra vậy.
2 phút trôi qua, thuốc mỡ được bôi lên hết vết hằn trên cổ cô.
Cố Tranh nhìn cô, đôi mắt vẫn hiện lên sự thương xót, anh nhỏ giọng nói.
- Vy Vy! Anh xin lỗi, lúc đó chắc chắn em rất đau, rất sợ đúng không? Vy Vy! Ông trời thật chớ trêu, lại để chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Nếu như ở hoàn cảnh khác thì thật sự quá tốt.
Anh sẽ luôn yêu thương em, sẽ luôn bảo vệ em.
Cố Tranh nói hết những lời trong lòng.
Anh thực hy vọng cô không phải là con gái của kẻ đã giết hại bố mẹ anh, như vậy anh và cô có thể sống một cuộc hạnh phúc rồi.
Nhưng mà, ông trời quá chế trêu, mong ước đơn giản như vậy, ông trời lại không hoàn thành hiện thực đơn giản đó.
Cố Tranh cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên bờ môi nhợt nhạt có một chút sắc hồng của cô, anh ngẩng đầu, thâm tình nhìn cô, ngọt ngào nói.
- Vy Vy! Anh yêu em! Nếu như có kiếp sau, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Anh nguyện ý cả đời bảo vệ em, yêu thương em.
Giọng nói nghiêm túc của anh vang lên.
Anh nói thật, nếu thực sự có kiếp sau, Cố Tranh muốn sống bên Đường Vy, hạnh phúc đến già.
Nhưng mà, hạnh phúc bên giờ có thể có được, vì sao phải chờ đến kiếp sau.
Chẳng qua, anh cứ mãi chìm đắm trong thù hận mà thôi, hơn nữa, Đường Vy là người vô tội, người gây ra tội đâu phải là cô..