Ngày cuối tuần tươi đẹp bị một cuộc điện thoại làm cho đảo lộn.
Du Khuynh hãy còn đang ngủ mơ thì điện thoại của Tần Mặc Lãnh tới.
“Phó Ký Trầm?”
Không có ai đáp lời.
Điện thoại vẫn đang giục ráo riết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Khuynh buồn bực mở mắt ra, trong mơ cô đang bắt nạt Phó Ký Trầm, còn chưa bắt nạt đủ thì bị cắt ngang rồi.
Trên giường không có người, Phó Ký Trầm chẳng có trong phòng.
Cô mò lấy điện thoại qua.
Tần Mặc Lãnh đi vào thẳng vấn đề, “Xem email, giờ tôi đang trên đường tới công ty.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Một lời nói không hết được, em xem email thì biết.”
Cô cúp điện thoại, nhanh chóng đăng nhập vào email.
Là do một vị đổng sự trong công ty gửi tới, chép ra gửi tới tất cả các quản lý cấp cao và cổ đông của công ty, trưng cầu ý kiến mọi người, nhất là hỏi cô có suy nghĩ gì.
Nội dung email rất dài, còn kèm theo khá nhiều mục phụ.
Có liên quan tới Đóa Tân, nói đúng hơn là liên quan tới hợp đồng của ông chủ Tiền và thương mại Trác Hoa.
Trước đó cô nhờ Vu Phi làm đơn kiện giúp ông chủ Tiền, kết quả gặp trắc trở trong việc tìm chứng cứ, nhất thời chẳng cách nào tra được chứng cứ hữu dụng cho thấy Tiêu Dĩ Lâm lừa ông chủ Tiền ký hợp đồng.
Kết quả trong lúc hết đường xoay sở thì vị đổng sự này của công ty bọn họ gửi tới rồi.
Có chứng cứ âm tần, âm tần tới từ Viên Văn Văn thuộc bộ pháp vụ của Đóa Tân, cô ta chỉnh sửa hợp đồng không hợp quy tắc, bao gồm cả việc Tiêu Dĩ Lâm âm thầm sửa khu vực thị trường của ông chủ Tiền như thế nào.
Điều quan trọng lúc này là, các vị lãnh đạo cấp cao của công ty thống nhất quyết định dùng mạng xã hội đánh trả Đóa Tân, đi theo trình tự pháp luật đối với Đóa Tân mà nói cơ hồ chẳng có tác dụng.
Du Khuynh thất thần mấy giây, sau đó vén chăn xuống giường nhanh chóng rửa mặt, trang điểm, thay váy xong xuống lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng ăn dưới lầu, Phó Ký Trầm đứng bên chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia dinh dưỡng đang dựa trên bàn giữa phòng bếp viết gì đó trên giấy.
Du Khuynh bước đi vội vã làm anh giật mình.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ đeo tay, mới có bảy giờ rưỡi, “Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
“Tới công ty, có cuộc họp.”
Du Khuynh đi tới gần, “Anh đang làm gì đấy?”
Phó Ký Trầm: “Anh đang xem thực đơn dinh dưỡng của em, xem món nào anh có thể làm được.”
Du Khuynh chẳng còn thời gian ăn sáng, Phó Ký Trầm đóng gói một phần cho cô đem theo dọc đường ăn, Du Khuynh bảo anh cho nhiều một chút, “Ăn no rồi mới có sức đánh anh.”
Phó Ký Trầm đựng xong bữa sáng cho cô, “Đợi tối nay em về, món đó anh luyện tàm tạm rồi.”
Du Khuynh nhìn anh, thầm nghĩ sợ là chẳng có tâm tư cũng chẳng có thời gian để luyện đâu.
Cái email đó là cơ mật của công ty, cô không thể nói cho anh biết được.
Cô ôm anh, “Tối nay gặp, Phó tổng của em.”
Trên đường tới công ty, cô đã phân tích rõ tiền nhân hậu quả của sự việc.
Trong phòng hội nghị của Lạc Mông, cô đếm ngược tới hai, chỉ còn Phó tổng giám đốc là chưa tới.
Tần Mặc Lãnh nhìn cô một cái rồi đẩy tờ giấy tư liệu trong tay cho cô, bút chì cũng đưa cho cô một cây.
Tư liệu không phải là trọng điểm, bên cạnh có một đoạn câu nói do anh ta dùng bút viết.
[Đoán ra được ai làm chưa? Em có dự tính gì? Chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng tới em và Phó Ký Trầm, trước khi em đưa ra quyết định phải suy nghĩ kỹ.]
Du Khuynh sớm đã đoán được là ai làm rồi, [Đoàn đội Lãnh Văn Nghi làm, đây có lẽ là một trong những món đại lễ cô ta tặng cho tôi, không trâu bắt chó đi cày. Cơ hội tốt như vậy, nếu tôi không tán đồng dư luận đánh bẹp Đóa Tân tranh thị trường cho Lạc Mông thì sẽ bị hội đồng đổng sự của chúng ta chất vấn. Nếu tôi đồng ý đánh bẹp Đóa Tân, kiểu thủ đoạn cạnh tranh dùng dao đâm sau lưng này nhất định sẽ đâm tới tim Phó Ký Trầm.]
Trên đường tới đây, cô hỏi bản thân hai lần, nếu không quen biết Phó Ký Trầm, cô sẽ xử lý thế nào?
Đáp án đương nhiên là đánh úp đối phương.
Hết cách rồi, thương trường chính là cá lớn nuốt cá bé.
Có thị trường mới có thể sống tiếp.
Hơn nữa ban đầu lúc cô làm ở bộ phận pháp vụ của Phó Thị từng nhắc nhở Phó tổng giám đốc Đóa Tân và Triệu Thụ Quần, là đừng giữ lại cán dao cho đối thủ cạnh tranh.
Bất cứ chuyện gì cũng phải làm đúng quy trình pháp luật, bằng không sẽ bị đối phương dí tới chết.
Bọn họ đều để ngoài tai.
Phó tổng giám đốc tới rồi, người tập trung đầy đủ, hội nghị bắt đầu.
Nếu là trước kia Tần Mặc Lãnh chẳng bao giờ do dự nửa giây, ngay cả cuộc họp kiểu này cũng lười đi, cứ giao cho công ty kế hoạch của Lãnh Văn Nghi muốn tạo dư luận cho đối phương thế nào thì làm.
Hôm nay anh ta giao quyền quyết định cho Du Khuynh.
Nếu cô không đồng ý cách làm này, cho dù bị hội đồng đổng sự chỉ trích anh ta cũng gánh hết.
Du Khuynh tìm cục tẩy xóa sạch đoạn đối thoại đó đi, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Người tới tham dự cuộc họp hôm nay, trừ cô ra, những người còn lại chẳng có ai phản đối.
“Hợp đồng của chúng ta với kế hoạch Văn Nghi chẳng phải vẫn chưa hết hạn sao? Cứ giao cho đoàn đội Lãnh Văn Nghi đi làm, điểm mấu chốt của dư luận chính là Đóa Tân ỷ thế hiếp người, trở mặt vô tình, nhà kinh doanh không biết kiện tụng từ đâu. Ông chủ Tiền bán nhà nhập hàng cũng là điểm lấy được sự đồng tình của dân mạng.”
Giọng điệu Du Khuynh bình thản, tốc độ nói chậm rãi, “Vào lúc sản phẩm Đóa Tân chưa có tên tuổi gì, ông chủ Tiền đã cùng mở rộng thị trường với Đóa Tân, kết quả lại rơi vào cục diện này. Đây cũng là điểm đả kích Đóa Tân.”
Những người khác đều ngây ra, không ngờ Du Khuynh lại bình tĩnh như vậy.
Còn chưa đợi bọn họ phát biểu suy nghĩ, Du Khuynh tuyên bố, “Tan họp đi.”
Thật ra cuộc họp hôm nay hoàn toàn chẳng cần thiết, có điều ý của vị đổng sự đó rất rõ ràng, cần cô tuyên bố trước mặt mọi người đồng thời ghi chép cuộc họp lại, chứng minh việc đàn áp Đóa Tân là ý của cô.
Cô toại nguyện Lãnh Văn Nghi.
Tan họp xong, Tần Mặc Lãnh và Du Khuynh về văn phòng của cô.
“Chẳng phải bảo em cẩn trọng à?”
Du Khuynh ném tài liệu lên bàn, “Trước đó khẳng định Lãnh Văn Nghi đã làm đủ mọi công tác chuẩn bị rồi, cho dù tôi không đồng ý thì cô ta vẫn sẽ làm lớn chuyện này, khi ấy tôi còn gánh thêm tội danh không làm được việc gì. Tới lúc đó hội đồng đổng sự có thể sẽ lấy việc này cách chức tôi, suy cho cùng việc tạo lợi ích cho đối thủ cạnh tranh là hành vi không thể tha thứ. Nếu tôi bị cách chức rồi, Phó Ký Trầm nhất định sẽ áy náy. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không thỏa đáng.”
Tần Mặc Lãnh rót cho cô ly nước ấm, “Em với Lãnh Văn Nghi lần này nháo lớn rồi. Cô ta không phải là đèn cạn dầu, ai cũng dám đắc tội, tóm lại đối với cô ta mà nói kết quả xấu nhất chính là không lấy được đơn hàng mà thôi.”
Du Khuynh: “Tôi sao có thể để cô ta sống thảnh thơi như vậy.” Cô nhìn Tần Mặc Lãnh: “Biết nick weibo của tôi tên gì không?”
“Tên gì?”
“Tiểu Ma Ngư làm mưa làm gió.”
“……”
Du Khuynh mở máy tính ra nhờ Tần Mặc Lãnh giúp đỡ, “Anh thông báo cho Tần Dữ và Vu Phi tới đây một chuyến.”
Tần Mặc Lãnh bắt đầu gửi tin nhắn, hỏi nhiều thêm một câu, “Em bảo họ tới làm gì? Mục đích lần này của Lãnh Văn Nghi rất rõ ràng, toàn lực công kích Phó Ký Trầm giúp Lạc Mông, còn mọi hậu quả do em gánh.”
Du Khuynh bắt đầu gửi email, “Người phụ trách bộ phận PR bên Đóa Tân là Lục Thâm. Tôi bàn bạc đối sách với chị Vu Phi một chút, xem xem nên hóa giải nguy cơ thế nào.”
Cô không thể để Lãnh Văn Nghi dắt mũi đi được.
--
Còn chưa tới trưa, bốn đề tài #Tập đoàn Phó Thị bao che dung túng đánh lừa hợp đồng#, #Đồ uống Đóa Tân hãm hại nhà kinh doanh#, #Bán nhà nhập hàng, tán gia bại sản trong một đêm#, #Người vợ tào khang chết thảm bởi sự tính toán của tra nam, không đường khởi kiện# lần lượt leo lên bảng hot search trên các trang mạng truyền thông.
Leo lên hạng nhất của bảng hot search với tốc độ ánh sáng.
Đề tài cuối cùng đó ví ông chủ Tiền thành người vợ tào khang, còn thương mại Trác Hoa là tiểu tam.
Từ Đóa Tân tới tập đoàn Phó Thị, còn chưa có ai phản ứng kịp thì đã phủ đầy các trang tin tức rồi.
Khuê mật xem hot search xong, trong lòng thấp thỏm gọi điện cho Lãnh Văn Nghi, “Đây là xảy ra chuyện gì thế?”
Lãnh Văn Nghi đang ngồi trong văn phòng xem bình luận, lướt tới đâu đều toàn lời bàn luận về tập đoàn Phó Thị, bất bình thay ông chủ Tiền, thậm chí còn vạ tới người đại diện quảng cáo của Đóa Tân.
Người đại diện quảng cáo Đóa Tân là con trai của Bàng Lâm Bân với vợ cũ sinh.
Lúc lập kế hoạch tạo dư luận, cô ta để đoàn đội thêm người đại diện vào, các ‘fans’ chạy tới dưới weibo của minh tinh này bình luận sao có thể hợp tác với xí nghiệp đen lòng như vậy!
Hiện tại người đại diện cũng bị lên hot search, bị mắng đẩy lên trên cùng.
“Alo? Văn Nghi? Cậu nghe thấy mình nói không?”
Lãnh Văn Nghi tỉnh táo lại, “Đang nghe.” Cô ta nói mà chẳng kiêng kỵ gì, “Là đại lễ thứ hai mình tặng cho Du Khuynh. Để cô ta có bài học nhớ đời, biết bản thân họ gì.”
Khuê mật lo lắng, “Cậu làm như vậy sẽ đắc tội không ít người đâu?”
Lãnh Văn Nghi: “Không sao, mình đây là nghe chỉ thị của Du Khuynh, làm công cho cô ta.” Cô ta để đoàn đội lập kế hoạch xuyên đêm, chỉ đợi tin tức bên Lạc Mông.
Chín giờ, lãnh đạo cấp cao Lạc Mông gửi email cho cô ta, lúc này cô ta mới phân công xuống dưới.
Khuê mật dùng ipad lướt hot search toàn là có liên quan tới tập đoàn Phó Thị, hôm nay vừa vặn là cuối tuần, đoán là bộ phận PR của công ty họ chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh cho chẳng kịp trở tay rồi.
“Làm lớn như vậy, giá cổ phiếu của tập đoàn Phó Thị nhất định sẽ bị ảnh hưởng, ông cụ nhà họ Phó còn cho Du Khuynh mặt mũi tốt sao? Giờ Du Khuynh không chỉ là cái gai trong mắt của các cổ đông tập đoàn Phó Thị, người của Đóa Tân không hận thấu xương cô ta à? Cô ta với Phó Ký Trâm sợ là sắp toang rồi.”
“Ồ, còn có con trai của Bàng Lâm Bân cũng bị liên lụy.”
Lãnh Văn Nghi bóp mi tâm, bận cả đêm không ngủ, lúc này đầu đau dữ dội. “Chuyện này còn có thể trách ai, mình cho cô ta cơ hội rồi.”
Lúc này, phòng hội nghị của tập đoàn Phó Thị, âm thanh hỗn tạp đang tranh luận ầm ĩ.
Kiều Dương thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, Phó Ký Trầm vẫn chưa tới.
Cô ấy quay sang hỏi Triệu Thụ Quần, “Anh có kế sách gì?”
Triệu Thụ Quần sứt đầu mẻ trán, anh ta không ngờ sự việc này bị bùng ra rồi.
Cửa được mở ra.
Phó Ký Trầm và thư ký Phan lần lượt đi vào, Phó Ký Trầm còn mặc chiếc áo sơ mi màu rượu vang, từ trung tâm mua sắm đi thẳng tới đây, anh đang mua một vài đồ dùng trong thời gian mang thai cho Du Khuynh thì nhận được điện thoại của Phan Chính.
Đến quần áo còn không kịp về nhà thay.
Phút chốc tiếng ồn ào bên trong chợt tắt.
Kiều Dương lặng lẽ nhìn Phó Ký Trầm, nếu không phải hiện tại tập đoàn Phó Thị đang gặp tình trạng dư luận trước giờ chưa từng có, thì với cách ăn mặc hôm nay của anh sẽ khiến đám phụ nữ hoa si trong công ty càng say như điếu đổ.
Quyến rũ, đầy nam tính.
Nhưng nguy cơ lần này là Du Khuynh tạo thành.
Trước kia anh từng ngầm ra mặt cho Du Khuynh, kết quả Du Khuynh xoay người đâm anh một đao, tuyệt tình như vậy.
Cô ấy không biết, hiện tại anh có tâm tình gì.
Lục Thâm cũng đuổi theo tới, công ty PR của anh ta luôn phục vụ vì tập đoàn Phó Thị.
Phó Ký Trầm nhìn sang Lục Thâm, “Cậu có ý kiến gì?”
Lục Thâm nhìn email, đều là có liên quan tới nguy cơ đối diện với dư luận lần này do đoàn đội gửi tới.
Anh ta tranh thủ đáp lời Phó Ký Trầm, “Đầu tiên để trang chủ weibo đăng thông cáo, tập đoàn đã thành lập tổ điều tra, tra triệt để chuyện này, đến lúc đó sẽ công bố kết quả, nếu có chuyện này thật tuyệt đối không bao che bất cứ người nào, sẽ cho ông chủ Tiền một lời giải thích. Còn lại đừng nói nhiều.”
Ngừng lại chốc lát, anh ta nói tiếp: “Xem tiếp theo bên Lạc Mông có chiêu gì nữa hay không, chúng ta chờ xem biến động, tôi đang nghĩ có thể biến dư luận lần này hóa giải thành quảng cáo miễn phí cho Đóa Tân hay không.”
Phó Ký Trầm gật đầu cho người phụ trách bộ phận PR đi soạn văn án ngay.
Anh dặn dò thư ký Phan vài câu rồi lấy điện thoại ra khỏi phòng hội nghị.
Sự việc xảy ra tới giờ, anh chưa liên lạc với Du Khuynh, Du Khuynh cũng không có gọi điện cho anh.
Một tay anh đút túi, đứng trước cửa sổ một lúc rồi nhấn số của Du Khuynh.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Phó tổng.”
Liên quan tới dư luận anh chẳng nhắc tới một chữ, anh biết đưa ra quyết định này trong lòng cô cũng không dễ chịu, thế là thấp giọng hỏi cô, “Nhớ anh không?”
Trong điện thoại, rõ ràng Du Khuynh có khựng lại giây lát, “Nhớ.”
Phó Ký Trầm: “Ừm. Tối về nhà anh ôm em.”