Tình yêu và anh

Du Khuynh không đợi được tin nhắn của Phó Ký Trầm, tắm xong mà điện thoại vẫn im lặng, Du Cảnh Trạch chưa về, cô làm ổ trên sô pha lim dim ngủ mất.
Lúc tỉnh dậy đã mười giờ rưỡi.
Cô tới ban công ngoài trời nhìn thử, chỉ có mỗi xe của Du Cảnh Hâm ở bãi đỗ xe.
Quý Thanh Viễn cũng chưa về, cô lên lầu tìm Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm đang trong phòng quần áo, thử vài chiếc váy dài mới mua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị ơi.”
Giọng của Du Khuynh vọng từ hành lang tới.
Du Cảnh Hâm sẵn tay chộp chiếc áo tắm quấn lên rồi đi mở cửa, chị ngó Du Khuynh, “No giấc rồi à?”
Du Khuynh cầm hai hộp sữa chua chia cho Du Cảnh Hâm một hộp, “Sao chị biết em vừa ngủ một giấc?”
Du Cảnh Hâm: “Tóc em vểnh lên rồi kìa.”
Du Khuynh: “……” Cô vội vàng giơ tay bụm lại.
“Bụm lộn chỗ rồi, bên trái.”
“……”
Du Khuynh từ bỏ việc cứu rỗi hình tượng, “Ở trước mặt chị em chẳng cần giữ nét tiên khí làm gì. Dẫu sao em hạ phàm là tới tìm chị chơi mà, phải hít khói lửa nhân gian chứ.”
Du Cảnh Hâm nhìn sữa chua, là nhãn hiệu chị thường hay uống, chị cực kỳ kén chọn trong việc ăn uống, số sữa chua này là Quý Thanh Viễn dùng máy bay tư nhân vận chuyển về đây.
“Em cũng thích nhãn hiệu này à?” Chị hỏi Du Khuynh.
Du Khuynh chỉ chỉ chiếc tủ lạnh trong góc phòng khách của chị, “Quỵt từ ở đó tới đấy.”
Du Cảnh Hâm: “……”
Chị ra hiệu Du Khuynh, “Vào đây nhìn xem chiếc váy dài nào đẹp giúp chị với.”
Du Khuynh thoáng do dự, “Em vào không hợp lắm đâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây không phải khuê phòng của Du Cảnh Hâm mà là phòng ngủ của hai vợ chồng trẻ.
“Vào đi.” Du Cảnh Hâm đẩy cửa ra, “Quý Thanh Viễn không ngủ ở đây, chị ngủ một mình.”
“Anh ấy thảm thế? Tới giờ còn chưa thò chân được vào phòng ngủ chính nữa?”
“Ừm. Chờ một thời gian nữa hãy nói.”
Du Cảnh Hâm lấy mấy chiếc váy dài đó ra, “Chọn một chiếc giúp chị.”
Tuần sau công ty một người bạn của Quý Thanh Viễn tổ chức tiệc kỷ niệm mười năm thành lập, mời không ít minh tinh, sau khi kết thúc còn có tiệc rượu.
Đoán chừng Lãnh Văn Nghi cũng sẽ có mặt.
Chị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tham gia cùng Quý Thanh Viễn.
Du Khuynh dựa lên tay vịn sô pha, “Chị mặc từng chiếc vào cho em xem xem, có vài chiếc váy trong tầm thường nhưng hiệu quả mặc vào rất tốt.”
Du Cảnh Hâm như nhớ ra điều gì, đi tới bàn trang sức tìm một cái kẹp tóc kiểu dáng đơn giản, “Chị kẹp tóc lên cho em, tóc vểnh ảnh hưởng tới tiên khí của em.”
Du Khuynh nhìn chiếc kẹp tóc thủy tinh trong tay Du Cảnh Hâm, “Nếu chị kẹp chiếc kẹp tóc kim cương cho em, em sẽ càng tiên khí hơn.”
Du Cảnh Hâm nghe vậy cất luôn chiếc kẹp tóc thủy tinh đó lên, “Thế em cứ để nó vểnh tiếp đi, như vậy cũng rất đẹp.”
Du Khuynh cười, “Không tệ, hoạt bát hơn trước đó nhiều rồi.”
Du Cảnh Hâm mặc thử năm chiếc váy dài, Du Khuynh góp ý chọn ra một chiếc vừa cao quý nho nhã vừa không mất đi vẻ quyến rũ. Chọn lễ phục buổi tối xong, giày dép cũng được phối đâu vào đấy, nhưng chỉ còn thiếu một chiếc xắc tay.
Du Khuynh đứng trước tử túi xách, thật sự chẳng được mấy cái đủ kinh động tầm mắt người ta.
Chị gái này của cô chẳng có ham muốn gì đặc biệt đối với hàng xa xỉ, nhìn trúng là lấy, mặc kệ giá cao hay thấp, trong tủ túi xách này cái đắt nhất cũng chỉ có hơn mấy trăm ngàn, còn có cái mấy trăm đồng.
“Chị, em tặng chị một cái xắc tay, lát nữa chị tới phòng quần áo của em chọn, nhìn trúng cái nào đều cho chị hết.”
“Em xem chọn một cái giúp chị đi, phòng quần áo của em chị không đi vào đâu, nhìn mất công đau thịt.” Du Cảnh Hâm cất váy vào tủ quần áo, “Đồ trong phòng quần áo đó của em mà đem đi bán đấu giá cũng đủ nhiệm vụ tiết kiệm cả năm của một chi nhánh ngân hàng rồi.”
Du Khuynh: “......”
Lúc này Du Cảnh Hâm chợt nhớ ra lại hỏi, “Em tìm chị có chuyện gì?”
Nhất định không chỉ đơn giản tới đây xông cửa trò chuyện thôi đâu.
Du Khuynh cũng nghiêm túc lên, “Chị nhớ nhắc Quý Thanh Viễn, lúc ký hợp đồng đầu tư ẩn danh với Lãnh Văn Nghi đừng quên thêm một điều kiện, anh ấy có quyền chuyển nhượng hoặc thêm người sở hữu cổ phần trong tay mà không cần trải qua sự đồng ý của các cổ đông khác trong công ty.”
Du Cảnh Hâm nghĩ tới tối nay lại làm nũng với Quý Thanh Viễn là da đầu tê rần.
Du Khuynh: “Còn như lý do thêm điều khoản này vào hợp đồng, chị cứ để anh rể tự mình nghĩ, dù sao do anh ấy đề ra thì Lãnh Văn Nghi chẳng thể nào không chịu ký.”
Nếu không xác định rõ ràng trước trong hợp đồng, Quý Thanh Viễn muốn chuyển nhượng cổ phần cho chị cô, Lãnh Văn Nghi hoàn toàn có thể không đồng ý, chẳng ai làm được gì cả.
Tới lúc đó cho dù đi theo trình tự pháp luật, Quý Thanh Viễn cũng chẳng chuyển nhượng cho chị cô được.
Nhân lúc Quý Thanh Viễn chưa về, Du Cảnh Hâm định ép một ly nước măng cụt cho anh ta. Không công bất hưởng lộc, nhìn thấy nước ép măng cụt, Quý Thanh Viễn nên hiểu ý của chị ngay.
Chị cũng không cần nói mấy lời buồn nôn nữa.
“Đi thôi, đi xuống lầu, chị ép nước trái cây cho anh rể em, sẵn ép một ly cho em luôn.”
Mấy hôm nay Du Khuynh thích ăn măng cụt, hôm nay quản gia đặc biệt nhập về khá nhiều măng cụt tươi ngon đặt trong kho lạnh dùng dần.
Du Khuynh hỏi: “Chị biết dùng máy ép à?”
“Biết chứ, không biết chẳng phải ngốc lắm sao.”
“......”
Du Khuynh im thin thít, cô không biết thật.

Du Khuynh không đi phòng bếp với Du Cảnh Hâm, cô uống sữa chua rồi tạm thời uống nước ép không vô nữa.
Giờ hết buồn ngủ, đầu óc khá là tỉnh táo, cô ngồi trước máy tính bắt đầu tăng ca.
Do mang thai, Tần Mặc Lãnh một mình ôm hết đa phần công việc trong công ty, để lại cho cô khá ít việc, trước mắt chỉ giao cho cô kiểm tra phần kế hoạch tuyên truyền sản phẩm này thôi.
Đợi xử xong truyền thông Văn Nghi, tiếp theo đây là muốn xác định địa điểm tổ chức đêm nhạc hội, mời những minh tinh nào, và bàn hợp tác với nhà đài nào.
Cô định sắp xếp đêm nhạc hội vào tháng tám, lúc đó vừa vặn ngay kỳ nghĩ hè, tỉ suất xem đài cao, trước khi cô sinh còn có thể chạy tới hiện trường xem.
Còn năm tháng nữa nên nhất định phải bắt tay chuẩn bị, nếu không tới lúc đó có khi khách mời sẽ có việc đột xuất khác.
Suy nghĩ chốc lát, cô gọi điện thoại cho anh họ Lệ Đàm Trác.
“Hết giận rồi à?” Đây là câu nói đầu tiên của Lệ Đàm Trác.
Xưa giờ Du Khuynh chưa từng nổi giận, sự tổn thương giữa tình thân với nhau không phải vấn đề giận hay không giận, cô chẳng qua chỉ buồn bã mà thôi, buồn cho sự lạnh lùng vô tình của người thân.
“Hôm nay tìm anh không bàn chuyện nhà mà nói chuyện hợp tác với anh, anh có thể kiếm được kha khá, có hứng thú không?”
Trong điện thoại chợt im lặng chốc lát.
Lệ Đàm Trác: “Cho dù không có hứng thú, anh cũng phải tỏ ra có hứng thú để gặp em một lần.”
Du Khuynh chọn địa điểm gặp mặt ngay tại cổng tiểu khu biệt thự nhà bọn cô, bên này yên tĩnh, vừa có thể tản bộ còn có thể tiết kiệm tiền vào quán cà phê.
Cuộc gọi kết thúc, cô thay quần áo, trong gương mái tóc xoăn xinh đẹp của cô bởi vì chưa sấy khô với do tư thế ngủ mà bên mái có một nhúm vểnh lên, ảnh hưởng tới mỹ cảm.
Cô tìm dây buộc tóc quấn lên, buộc thành một cái đuôi ngựa, ra sức vén mấy sợ tóc dài vểnh lên đó ra phía sau khiến nó nằm thẳng lại.
Lúc cô ra cửa, Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch vẫn chưa về.
Lệ Đàm Trác tới cổng tiểu khu gần như cùng lúc với Du Khuynh, chỗ anh ở cách bên này không xa.
Dừng xe xong, Du Khuynh cũng tới gần.
Lúc cô nhìn thấy bóng người cao lớn trước xe đó, bước chân hơi khưng lại. Cô thường xuyên nghĩ nếu ông bà ngoại còn sống, cậu cả cậu hai chẳng vì tài sản mà trở mặt không nhận nhau.
Cô và Lệ Đàm Trác có lẽ vẫn sẽ nói cười đùa giỡn ở nhà ngoại giống như hồi nhỏ.
Lâu rồi không gặp, Lệ Đàm Trác đóng cửa xe, sải bước lớn tới đón.
Chẳng vội tỉ mỉ đánh giá cô mà cho cô một cái ôm trước.
Không ai lên tiếng nói chuyện.
Lệ Đàm Trác buông cô ra, lúc nhìn tới mặt cô bỗng cười lên, giơ tay ấn phần tóc không chịu nghe lời đó lại, “Vểnh lên rồi.”
Du Khuynh: “......”
Sụp đổ hình tượng hết rồi.
Bầu không khí ngượng ngịu vì nhúm tóc này mà hòa hoãn lại.
Du Khuynh tháo dây buộc tóc xuống, mái tóc dài phút chốc xõa ra. Nhìn như vậy có khi nhìn không rõ phần tóc vểnh đó.
Lệ Đàm Trác xoa tóc cô, “Ở trước mặt anh không cần chú ý hình tượng đâu, bộ dáng hồi nhỏ em ăn socola dính đầy mặt......”
Du Khuynh ngắt lời anh, “Nói nữa từ mặt đấy.”
Lệ Đàm Trác tủm tỉm, không chọc cô mất vui nữa.
Hai người đi dọc vỉa hè, chậm rãi đi về phía trước không mục đích, trong lúc đó im lặng hết một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn là Du Khuynh phá vỡ sự im lặng, “Hồi tháng hai mẹ em về Thượng Hải, anh biết không?”
Lệ Đàm Trác không biết, “Cô không liên lạc với anh cũng không có về nhà.”
Nơi đó chẳng được gọi là nhà nữa.
Anh ấy nghiêng mắt, “Ở nhà họ Du thấy thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
“Vậy thì tốt. Em với cô.......”
Du Khuynh kịp thời ngăn lại, “Tạm thời đừng nói tới chuyện nhà nữa.”
Lệ Đàm Trác gật gật đầu, “Thế Du tổng nói xem là vụ hợp tác gì, anh rửa tai lắng nghe.”
“Em muốn tổ chức ‘đêm nhạc hội minh tinh’, trực tiếp trên đài truyền hình.”
“Chỉ lần này thôi à?”
“Không phải, muốn làm thành đêm nhạc hội của một thương hiệu luôn.”
Lệ Đàm Trác chậm rãi gật đầu, hiểu rồi.
Giờ có rất nhiều tập đoàn bắt đầu tổ chức tiệc tròn năm, tìm minh tinh trợ uy, đi thảm đỏ. Còn có công ty trực tiếp tài trợ làm chương trình thực tế.
Đêm nhạc hội ngôi sao này chỉ hơi khác ở hình thức chứ thực chất chẳng có gì khác biệt. Đều là vì tuyên truyền cho sản phẩm, nâng cao hình tượng sản phẩm.
Du Khuynh nói suy nghĩ và yêu cầu của mình cho anh ấy nghe, “Tới lúc đó công ty bọn anh đề ra phương án và báo giá cho em.”
Toàn là giọng điệu giải quyết công việc.
Lệ Đàm Trác đồng ý, sau đó chẳng nói gì nữa.
Du Khuynh cũng không định về nhà sớm, bèn tiếp tục đi về phía trước với anh.
“Du Khuynh, tuy bà nội tôn trọng suy nghĩ của em nhưng trước khi bà mất từng nói với anh, vẫn hy vọng em có một gia đình thuộc về mình, bà nói nếu em không có nhà, đợi tới lúc em già rồi sẽ rất cô độc, tới lúc đó em chẳng có người để dựa dẫm, cũng không có ai đỡ đần em. Bà không yên tâm được.”
Du Khuynh nghĩ tới bà ngoại thì trong lòng khó chịu, giờ trong bụng cô đang có cá nhỏ, không thể truyền sự bi thương của cô cho đứa nhỏ được.
Cô nhìn sang Lệ Đàm Trác, “Anh yên tâm, em đã bắt đầu nuôi cá nhỏ rồi, không cô đơn đâu.”
Lệ Đàm Trác chưa hiểu ra cá nhỏ cô nói là chỉ đứa bé, mà chỉ lý giải thành ý trên mặt chữ, “Thế sau khi em già đi cũng đâu thể ngày ngày câu cá bên ao chứ.”
Du Khuynh: “……”
Cô chỉ chỉ bụng mình, “Nuôi cá ở trong đây này.”
Lệ Đàm Trác há hốc mồm, hồi lâu sau, “Đứa bé là của ai?”
“…… Anh nói xem?”
Lệ Đàm Trác bật cười, tin tức này tới quá đột ngột nên đầu óc không phản ứng kịp.
Anh ấy trước là chúc mừng, sau là đắm chìm trong niềm vui làm bác.
Điện thoại reo vang, là Du Cảnh Trạch.
Cá Tinh này, giờ mới nhớ ra có một người em gái cần phải chăm sóc.
“Bữa cơm của em với Vu Phi đã kết thúc chưa?”
“Giờ là mấy giờ rồi? Còn ăn nữa chắc ăn sạch nhà hàng của người ta luôn?”
Du Cảnh Trạch vừa rồi quên cả thời gian, “Anh về nhà với em ngay.”
Anh ấy gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.
Buổi tối tăng ca xong, anh ấy vốn định về nhà với cô, nào biết dọc đường nhận được điện thoại của Châu Tư Nguyên, ăn tối với Châu Tư Nguyên xong thì thời gian cũng đã muộn.
Châu Tư Nguyên chậm rãi hỏi một câu, “Ai đấy? Du Cảnh Hâm à?”
Du Cảnh Trạch quẹt thẻ thanh toán, “Không phải, là Du Khuynh.”
Thanh toán xong, phục vụ rời khỏi, lúc này Châu Tư Nguyên mới nói, “Làm em gái anh hạnh phúc thật đấy, lớn thế rồi còn được anh vội về nhà chăm. Em cũng muốn làm em gái của anh.”
Du Cảnh Trạch nhìn cô ta, “Em không phải à?”
“Đâu giống nhau.”
“Chẳng có gì là không giống cả.”
Du Cảnh Trạch đứng dậy, cầm áo vest lên, “Đi thôi.”
Châu Tư Nguyên đeo túi xách lên, sóng vai rời khỏi nhà hàng với anh, “Quên nói một chuyện với anh, em định thu mua toàn bộ chuỗi nhà hàng ẩm thực của SZ.”
Du Cảnh Trạch biết được đôi chút về SZ, SZ có vay vốn ở ngân hàng bọn họ, cấu trúc sở hữu phức tạp, “Thu mua hết toàn bộ có chút khó khăn.”
Châu Tư Nguyên: “Em chính là thích thử thách độ khó, nếu như không được chẳng phải còn có anh sao, tới lúc đó anh giúp em.”
--
Du Khuynh tạm biệt Lệ Đàm Trác, về nhà đợi Du Cảnh Trạch.
Trên bãi đỗ xe trong sân, xe của Quý Thanh Viễn về rồi.
Trong phòng bếp, Du Cảnh Hâm vẫn đang bận bịu ép nước trái cây.
Du Khuynh nhíu mày, “Lúc em ra ngoài chị đang ép nước trái cây, em bàn chuyện xong xuôi về cũng thấy chị đang bận rộn là sao?”
Du Cảnh Hâm: “Nước ép ngon lắm, ly hồi nãy bị chị uống hết rồi.”
“......”
Du Cảnh Hâm bưng cái ly vừa mới đổ ra, tắt đèn phòng bếp rồi lên lầu tìm Quý Thanh Viễn.
Quý Thanh Viễn đã tắm xong đang ngồi ở phòng khách đợi Du Cảnh Hâm, cô nói muốn ép nước trái cây cho anh uống, anh thấp thỏm cho tới giờ, không biết cô lại muốn làm gì nữa.
“Bận xong rồi à?” Du Cảnh Hâm nói một cách thản nhiên, đưa ly cho anh.
“Ừm.” Quý Thanh Viễn chẳng hỏi cô tại sao đột nhiên đối xử với anh tốt như vậy, anh vội vàng uống nước ép vào, để tránh lát nữa khiến cô không vui chỗ nào lại tịch thu nước ép về.
Du Cảnh Hâm ngồi xuống bên cạnh anh, “Tiệc rượu tuần sau, em đi với anh.”
Quý Thanh Viễn hoảng hốt, trước kia bất kể tiệc xã giao gì cô chẳng hề quan tâm, có nói với cô thì cô cũng tìm cớ nói công ty có việc hoặc là có hẹn rồi.
Dần dần anh không tự chuốc khổ nữa, mặc kệ tiệc xã giao gì cũng không nói với cô nữa.
Lần này, cô bỗng chủ động như vậy.
Anh càng khẳng định phía trước có một cái hố lớn đang đợi anh, anh uống nước trái cây tiếp.
Du Cảnh Hâm: “Anh uống chậm thôi.” Còn chưa nói hết đâu.
Quý Thanh Viễn uống được một nửa rồi dừng lại, “Có chuyện gì phải không?”
Du Cảnh Hâm phát hiện bất kể là cô hay là Quý Thanh Viễn đều không phải tuýp người có thể khiến cuộc sống trở nên thú vị hơn, có chuyện gì toàn nói toạc ra.
Anh đã thẳng thắn rồi, vậy cô cũng đi vào thẳng vấn đề, “Lúc anh ký hợp đồng với Lãnh Văn Nghi nhớ thêm vào một điều khoản, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển nhượng quyền cổ phần mà không cần trải qua sự đồng ý của các cổ đông khác.”
Quý Thanh Viễn thở phào, còn cho rằng là chuyện khó khăn gì.
Anh cố ý làm khó cô, “Nếu em làm nũng với anh, anh sẽ suy xét lại.”
Cô nhìn ra được anh đang cố ý, nhất là khóe môi anh còn có ý cười, cô đứng dậy muốn đi thì bị Quý Thanh Viễn kéo trở lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh đặt chiếc ly sang một bên, kéo cô để cô ngồi vắt qua đùi anh, hai cánh tay khép chặt.
Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, trên người còn có mùi rượu vang nhàn nhạt, cô quay mặt đi không nhìn anh.
“Đồng ý với em cũng không phải không được,” Anh hôn cằm cô, “Về sau không được xuống giường là trở mặt không quen biết ngay, anh vì em mà đến bản kiểm điểm cũng viết rồi, sau này ngày nào cũng ôm anh một lần giống như tối nay được không?”
Kiểu câu hỏi này nên trả lời thế nào mới tốt đây?
Du Cảnh Hâm im lặng cũng đồng nghĩa với mặc nhận.
Quý Thanh Viễn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trước ngực cô.
Du Cảnh Hâm cảm thấy chỗ cô ngồi không đúng, muốn đứng lên nhưng Quý Thanh Viễn không cho.
Sau đó thì bị anh hôn tới trời đất quay cuồng.
--
Phòng khách lầu một, Du Khuynh đang đợi Du Cảnh Trạch về.
Từ khi anh ấy nói về nhà tới giờ đã gần một tiếng trôi qua rồi, ý là dù có lết cũng phải lết về.
Giờ này chắc Phó Ký Trầm hạ cánh rồi.
Có lẽ sợ cô ngủ rồi nên không báo bình an với cô.
Cô gửi tin nhắn cho anh, [Phó tổng, Du Cảnh Trạch còn chưa về nữa.]
Điện thoại của Phó Ký Trầm nhanh chóng gọi tới, “Đợi anh về sẽ tìm anh ấy tính sổ. Anh nói chuyện với em.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Hơn một giờ sáng rồi, sao em còn chưa ngủ?”
Du Khuynh: “Nhớ anh rồi. Cũng không thấy buồn ngủ.”
“Anh đang ở chỗ Bàng tổng, ông ra ngoài nghe điện thoại rồi, đợi anh bàn công việc xong sẽ gọi video với em.”
“Không sao, khỏi đi, anh bận công việc trước đi.”
Phó Ký Trầm hỏi cô, “Buổi tối cảm thấy rất vô vị đúng không?”
Du Khuynh cào tóc mình, nói tới chuyện buổi gặp mặt với Lệ Đàm Trác hồi tối cho anh nghe, “Đúng rồi, tóc em chưa sấy khô đã nằm xuống ngủ ngay, kết quả phía trước có một nhúm nhe nanh múa vuốt.”
“Không sao, chứng tỏ tóc em tràn đầy sức sống.”
“......”
Bên Phó Ký Trầm phải bận rồi, “Em ngủ sớm đi, bên anh không biết tới mấy giờ mới kết thúc nữa, bảy giờ sáng mai anh gọi em dậy, tới lúc đó gọi video với em.”
Trước khi cúp điện thoại, Du Khuynh nói với anh, “Phó Ký Trầm, trước khi anh về chúng ta đừng liên lạc với nhau, giống như hồi trước anh đi công tác vậy, em muốn xem em nhớ anh nhiều cỡ nào.”
Im lặng chốc lát, Phó Ký Trầm nói: “Nếu thế phải tới mấy ngày không liên lạc, có thể anh không làm được, nói một tiếng xin lỗi trước với em vậy.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui