Tình yêu và anh

Phó Ký Trầm cũng đọc được tin nhắn trong nhóm gia đình rồi, anh còn đang ở công ty đợi Kiều Hàn để vận hành thử robot lần cuối cùng, thử xong sẽ đem về nhà tặng Du Khuynh ngay.
Đấy là một con robot trò chuyện kiêm quét dọn phòng quần áo được sáng tạo cho riêng Du Khuynh.
Kiều Hàn coi như lấy công chuộc tội, trước đó bởi vì chuyện đầu tư ẩn danh vào Tân Kiến, có thể lương tâm anh ta trỗi dậy cảm thấy áy náy với anh.
Hơn hai tháng nay, Kiều Hàn từ bỏ cả thời gian đua xe nghiệp dư đồng thời đùn hết mọi hoạt động vui chơi giải trí, tập trung dẫn dắt đoàn đội miệt mài nghiên cứu sáng tạo.
Hồi đó lúc Du Khuynh xử lý chuyện công nghệ Tân Kiến cũng chẳng làm khó Kiều Hàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô từng nói với anh ta, nếu chịu dẫn dắt Kiều Hàn đi về con đường chính đạo thì anh ta là thiên tài hiếm có.
Hôm nay thư ký Phan cũng ở lại tăng ca, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh ta không đi làm thì chính là tăng ca. Hôm nay con gái đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp rồi, anh ta về nhà cũng không có việc gì để làm bèn tới thẳng công ty.
Anh ta cầm hợp đồng hợp tác với công ty của Bàng Lâm Bân tới cho ông chủ xem qua coi cần chỉnh sửa chỗ nào hay không.
Trải qua hơn hai tháng, cuối cùng chuyện hợp tác cũng thành công.
“Thư ký của Bàng đổng nói, sắp tới đây Bàng đổng có thể sẽ tới Bắc Kinh một chuyến, định ở lại một thời gian.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Được, tới lúc đó tôi sẽ đích thân đi đón.”
Anh nhìn bản hợp đồng, bỗng ngẩng đầu hỏi thư ký Phan, “Mai là tết thiếu nhi, anh không chút mừng sớm cho con gái anh à?”
Thư ký Phan cảm ơn boss hỏi thăm rồi giải thích, “Con gái đi chơi với bạn học rồi.”
Phó Ký Trầm ‘ồ’ một tiếng, hỏi thư ký Phan một cách điềm tĩnh, “Món quà đầu tiên anh chuẩn bị cho con gái anh là gì vậy?”
Anh đặc biệt nhấn mạnh: “Món quà lúc mới chào đời ấy.”
Thư ký Phan không hiểu tại sao boss lại quan tâm cụ thể đến thế, đến cả chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng hỏi. “Tôi không nhớ phải chuẩn bị quà, ngày nào cũng trông ngóng con bé sớm chào đời.”
Phó Ký Trầm: “Thế thì để tôi suy nghĩ kỹ xem nên chuẩn bị quà chào đời gì cho con của tôi mới được, giờ bé được mười tám tuần lẻ hai ngày rồi.”
Thư ký Phan kinh ngạc trợn tròn mắt, ngạc nhiên khi Du Khuynh thế vậy mà có con với boss, càng ngạc nhiên hơn là cho dù có con rồi nhưng trong cuộc chiến dư luận lần đó vẫn đấu tới chẳng ai chịu nhường ai.
Đồng thời cũng cảm động khi ông chủ nhớ rõ thai nhi được bao lớn rõ đến thế.
Cho dù anh ta đã làm ba của người ta lâu rồi nhưng vẫn không biết đứa bé phải ở trong bụng người mẹ tới bao nhiêu tuần mới chào đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta cũng quên mất, ngày dự sinh của con gái năm đó là ngày nào, hình như là sinh sớm tới mấy ngày.
Hồi lâu sau, thư ký Phan mới nhớ chúc mừng ông chủ.
Phó Ký Trầm: “Cám ơn. Mấy tháng tiếp theo thời gian tăng ca của tôi sẽ không nhiều như lúc trước, cực cho anh và đoàn đội rồi.”
Thư ký Phan: “Anh khách sáo rồi, nên làm cả, đều là chức trách của chúng tôi.”
Điện thoại nội tiếng reo lên, Phó Ký Trầm bắt máy nghe là Kiều Hàn tới rồi, giờ đang ở tầng văn phòng của tổng giám đốc, anh nói với thư ký, “Để anh ta đi thẳng vào đây.”
Thư ký Phan cầm tài liệu lên, về phòng làm việc của mình trước.
Kiều Hàn nhanh chóng đi vào cùng vài nhân viên.
Con robot được đựng trong một chiếc thùng giấy lớn, do hai người khiêng lên.
Phó Ký Trầm buông công việc trong tay xuống, lòng đầy mong đợi không biết có khiến Du Khuynh bất ngờ không.
Con robot cao một mét năm mươi lăm, thân tròn, cánh tay có thể tự động co duỗi dùng để quét dọn giá tủ trên cao trong phòng quần áo, dễ dàng lấy hoặc đặt đồ đạc.
Kiều Hàn khởi động con robot, “Đi chào hỏi với Phó Ký Trầm một tiếng nào.”
Con robot màu xanh trắng quét đám người xung quanh, nó có khả năng nhận biết mặt người, khập khiễng đi tới trước mặt Phó Ký Trầm, “Phó tổng, xin chào, Du Khuynh cô ấy rất yêu anh.”
Phó Ký Trầm: “……”
Cái này đúng là hay thật.
“Xin chào, cậu tên là gì?”
Robot: “Một cái tên không được Tây cho lắm, Ngư Gia Lạc.”
Phó Ký Trầm quay sang nhìn Kiều Hàn, “Cậu xác định, cậu không gài tôi đấy chứ?”
Kiều Hàn đưa sách hướng dẫn sử dụng cho anh, “Tên của nó được tôi sửa một lần rồi, trước đó gọi là Ngư Võng.”
Phó Ký Trầm: “......”
--
Bầu trời bắt đầu xẩm tối, trong sân nhà họ Du bắt đầu náo nhiệt.
Du Cảnh Trạch đang nướng mực, không điều khiển được ngọn lửa thành ra nướng khét rồi.
Du Khuynh ăn một xâu của đầu bếp nướng, thong thả đi tới bên cạnh anh ấy, “Hồi chiều anh không có ở công ty.” Giọng điệu khẳng định.
Du Cảnh Trạch liếc cô một cái, “Sao em không đi làm Sherlock Holmes đi?”
Du Khuynh vừa nhâm nhi vừa ghé sát anh ấy, hạ giọng nói: “Em phá án rồi.”
Du Cảnh Trạch đưa xâu đó cho cô, “Lần đầu tiên nướng đấy.”
Du Khuynh ghét bỏ, không nhận, “Tự anh ăn đi.” Khuỷu tay cô chọt anh ấy một cái, “Đừng hòng dời đề tài, tóm lại hồi chiều anh ấy đi đâu thế?”
Du Cảnh Trạch hỏi ngược lại, “Chẳng phải em phá án rồi sao?”
Du Khuynh: “Đi chung với Châu Tư Nguyên?”
“Ừm.” Du Cảnh Trạch ăn xâu mực bị chê đó, “Tìm anh bàn công việc, do có liên quan tới lợi ích ngân hàng nên anh đi nói chuyện một lúc.”
Xưa giờ Du Khuynh chẳng hỏi han anh ấy đi đâu, đi với ai.
“Em bắt đầu bát quái như vậy từ lúc nào thế?”
“Từ khi em gặp lại Lệ Đàm Trác thì em bắt đầu bát quái thế đấy.”
Nhắc tới Lệ Đàm Trác, Du Cảnh Trạch nghiêm mặt nói với cô: “Vì để giáo dục thai nhi, sau này em bớt qua lại với cậu ta đi. Người như cậu ta, chuyên gia đào góc tường giở trò ly gián.”
Du Khuynh: “......”
Trong sân có xe đi vào, Du Khuynh nhìn sang tưởng là Phó Ký Trầm về, kết quả là một chiếc xe chở hàng đi vào, “Ở nhà mua gì à?”
Mọi người đều biết là robot, chỉ có mỗi Du Khuynh là bị giấu nhẹm chẳng biết gì.
Du Cảnh Trạch: “Quản gia mua tủ lạnh.”
Du Khuynh thôi nhìn nữa, quay đầu trở lại.
Bên bãi đỗ xe, Quý Thanh Viễn còn đang rửa xe.
Buổi chiều anh ta về sớm, hai chiếc xe được anh ta rửa hết hai chiếc.
Bảo Bảo thích nghịch nước, cầm súng nước xịt lên xe cũng rất điệu nghệ, cho rằng bản thân đang giúp ba mình nên cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Du Thiệu Hồng cũng nướng mấy xâu đặt lên đĩa đưa cho Du Cảnh Hâm, “Này là của con với Thanh Viễn, không ngon cũng phải nhắm mắt mà ăn nhưng phải mở mắt mà khen.”
Du Cảnh Hâm chợt không dám ăn nữa, chị bưng đĩa đi tìm Quý Thanh Viễn, “Sao tự dưng anh muốn rửa xe cho nhà thế?”
Quý Thanh Viễn chẳng nói thật, “Làm chút việc nằm trong khả năng thôi.”
Du Cảnh Hâm đưa một xâu không biết là thịt bò hay thịt dê tới bên miệng Quý Thanh Viễn, “Cẩn thận nóng đấy.”
Quý Thanh Viễn hoảng hốt, không ăn xiên nướng mà nghiêng đầu hôn lên môi cô. Vòi xịt rửa xe trong tay anh ta hơi lệch đi, nước xịt lên tới xe rồi xịt ngược lên mặt Bảo Bảo.
Bảo Bảo rùng mình một cái, sau khi biết đó là nước thì bắt đầu cười vui vẻ.
Cậu nhóc muốn lau mặt nhưng một tay đang cầm bánh quy mài răng, tay kia thì cầm cây súng nước nhỏ.
Cậu nhóc nhét bánh quy vào miệng, má căng phồng.
Giơ tay lên nhanh chóng lau mặt một cái, lau nước đi.
Lúc này, xe của Phó Ký Trầm lái vào.
Nụ hôn của Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn mới kết thúc.
Bảo Bảo vừa nhìn thấy Phó Ký Trầm về tới, sâu trong tiềm thức lập tức không muốn học nói chuyện bèn quay người muốn bỏ chạy.
Phó Ký Trầm hô với lên ở phía sau cậu nhóc: “Bảo Bảo, con chạy đi đâu thế.”
Bảo Bảo hoảng hồn, đi đường vốn còn chưa vững, kết quả tự mình vấp té ngã lên bãi cỏ.
Phó Ký Trầm sải bước lớn đi qua, nhấc cậu nhóc lên ôm vào lòng.
Bảo Bảo bị nghẹn bánh quy, nấc cụt một cái.
Mỗi lần nấc cụt, mắt cậu nhóc theo đó chớp một cái.
Phó Ký Trầm phì cười, nâng cậu nhóc vác trên vai.
Lúc này Du Khuynh đang ngồi ở trước bàn trên hành lang ngắm cảnh, đồ ăn phong phú.
Phó Ký Trầm ôm theo Bảo Bảo đi qua, Bảo Bảo nhìn thấy cứu tinh lập tức vươn tay tới như bươm bướm vỗ cánh muốn Du Khuynh ôm cậu nhóc.
Phó Ký Trầm: “Giờ dì út con không bế con được, đợi vài tháng nữa mới bế được.”
“Mẹ, mẹ.”
Du Cảnh Hâm đi qua ôm lấy con mình.
Bảo Bảo ôm chặt cổ cô ấy, cọ vào lòng cô ấy.
Phó Ký Trầm dắt tay Du Khuynh, “Đi thôi, đi xem quà của em.”
“Bất ngờ gì thế?”
“Xem rồi biết ngay thôi.”
Tới lầu hai, Du Khuynh nóng lòng muốn bốc quà ra, cô chắc mẩm sẽ là nước hoa hoặc là một chiếc túi xách gì đó.
Tới khi mở cửa phòng quần áo ra, cô ngây cả người.
Một con robot ngốc nghếch đang sắp xếp tủ túi xách, nó xoay mặt qua, sau khi nhận diện gương mặt, “Cá Nhỏ, chào cô. Tôi là thành viên mới trong nhà, tôi tên là Ngư Gia Lạc. Tôi có trí nhớ cực kỳ mạnh, có thể ghi nhớ tất cả lời cô nói, tôi với Phó Ký Trầm sẽ luôn ở bên cô.”
Du Khuynh nhìn sang Phó Ký Trầm, ánh mắt cô chăm chú.
Hồi lâu sau.
Cô ôm anh, “Cám ơn Phó tổng của em.”
Từ nhỏ tới lớn, quà cô muốn có, trong nhà toàn cho tiền cô để cô tự đi mua.
Du Khuynh bắt đầu chơi đùa với robot, còn nhiều công dụng tạm thời cô chưa biết sử dụng hết.
Con robot lại bắt đầu nói chuyện, “Tiểu Ngư, Phó Ký Trầm rất yêu cô, cô gả cho anh ấy, cô sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”
Du Khuynh gõ gõ đầu nó, “Là Phó Ký Trầm bắt mi nói thế phải không?”
“Tôi nghe không hiểu lời cô nói.”
“……”
Phó Ký Trầm vội vàng tắt robot đi, giờ còn chưa thân nhau lắm mà đã bắt đầu nói chuyện thay anh rồi.
Du Khuynh chơi chưa đã, “Anh đừng tắt chớ, cho em chơi thêm chút nữa.”
Phó Ký Trầm không cho, kéo cô ra khỏi phòng quần áo, “Nó vừa tới nhà mới nên có hơi kích động, bắt đầu nói bậy bạ rồi, để mai cho nó thích nghi rồi hãy nói.”
Cả ngày không gặp mặt, Phó Ký Trầm ôm cô để cô ngồi trên sô pha, anh muốn nghe thai máy. “Chiều này Tiểu Ngư Miêu có máy không?”
Du Khuynh nhẹ nhàng vuốt bụng, “Máy hai lần.”
Phó Ký Trầm ngồi xổm xuống, nghiêng tai dán lên.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, chắc là ngủ rồi.
Anh hôn mấy cái, “Ngủ ngon, ba mẹ yêu con.”
Anh nhổm dậy chống hai tay bên người cô, hôn cô, “Giờ sang tháng thứ tư rồi, thời kỳ nguy hiểm chắc qua lâu rồi nhỉ.”
Anh nhịn mấy tháng rồi, rất muốn cô.
Du Khuynh câu cổ anh, “Giờ chẳng phải anh nên nghĩ lát nữa ăn xiên nướng của ai nướng hơn? Nên so tài ăn nói với Quý Thanh Viễn xem ai khen ba em nhiều hơn? Là lúc thi triển bản lĩnh gài bẫy người ta của anh rồi.”
Phó Ký Trầm: “……” Anh bật cười, xoa cằm cô, “Đi thôi, nếu không xuống nữa mọi người sẽ gọi điện thoại giục mất.”
Trong sân, Quý Thanh Viễn vẫn đang tỉ mỉ rửa xe.
Mọi người tập trung đông đủ, Du Thiệu Hồng gọi Quý Thanh Viễn qua, “Thanh Viễn, đừng rửa xe nữa, dù con có rửa tới sáng cũng không thoát được vận mệnh đọc bảng kiểm điểm trước mặt mọi người đâu.”
Tiếng cười trong sân trận này cao hơn trận trước.
Quý Thanh Viễn đóng vòi nước rồi ném sang một bên, bận rộn cả buổi tối coi như công cốc rồi.
Ba trăm chữ, ai cũng nhớ được.
Quý Thanh Viễn sớm đã có chuẩn bị, móc từ trong túi ra.
Mọi người ngồi vào chỗ, Du Cảnh Hâm ôm bảo bảo, anh cúi đầu nói với bảo bảo, “Ba con phải đọc bảng kiểm điểm rồi đây, lắng nghe cho kỹ nhé.”
Bảo Bảo không hiểu ý gì, tay nhỏ dụi mắt, hơi buồn ngủ rồi.
Du Cảnh Trạch: “Không sao, nếu buồn ngủ, cậu chống mí mắt lên cho con.”
Lời vừa dứt thì bị Du Thiệu Hồng ‘bộp’ một cái.
Du Thiệu Hồng ôm cháu trai vào lòng.
Mọi người ăn đồ nướng, Quý Thanh Viễn bắt đầu đọc: “Hôm đó con không nên lãng phí nước, thật ra sau đó con chẳng tính là lãng phí nước vì con có đóng vòi nước rồi, dùng nước trong bồn để rửa. Tuy rửa hết mấy tiếng đồng hồ nhưng không lãng phí giọt nước nào.”
Phó Ký Trầm chen vào: “Cái này cũng tính là bảng kiểm điểm của anh à? Nhìn chẳng ra chút hối hận nào hết.”
Anh lại quay sang nói với Du Thiệu Hồng, “Ba, con muốn dùng tên thật tố cáo Quý Thanh Viễn chẳng những lãng phí nước mà còn lãng phí đồ ăn, cải xanh bị rửa nát hết, còn ăn gì nữa? Nhất định là vứt rồi. Con cảm thấy phải phạt thêm ba trăm chữ nữa.”
Du Thiệu Hồng: “Tố cáo thành lập.”
Quý Thanh Viễn: “…….”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui