Tình yêu và anh

Phó Ký Trầm ra khỏi công ty là đi thẳng tới nhà cũ.
Trước kia đều là ông nội gọi điện cho anh, bà nội ít khi gọi điện bảo anh về nhà.
Dọc đường anh gửi tin nhắn cho Quý Thanh Viễn: [Hôm nay tôi định mua hoa tặng Du Khuynh, nói trước với anh một tiếng để tới lúc tôi mua về mất công anh nói tôi bán đứng anh.]
Quý Thanh Viễn hỏi: [Cậu mua bao nhiêu đóa?]
Phó Ký Trầm: [52 đóa đi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thanh Viễn quyết định cũng mua với số lượng giống Phó Ký Trầm.
Chẳng bao lâu thì xe rẽ vào nhà cũ họ Phó.
Trong sân ông nội lại đang cắt tỉa cây cảnh.
Giữa hè, các loại cây cỏ tươi tốt. Trong vườn hoa, bà nội trồng không ít các loài hoa hồng sặc sỡ nhiều màu, đua nhau nở rộ.
Ánh chiều tà rọi xuống rải rác khắp sân.
Dưới tàng cây, bà nội ngồi trên ghế mây, đeo mắt kính đang tập trung đọc sách.
Trên bàn trà bên cạnh có một quyển bút ký đang giở ra, còn có một cây bút máy.
Lúc bà nội đọc sách thường có thói quen sao chép lại các câu văn mình thích, còn viết cảm nghĩ của bản thân bên cạnh nữa. Mấy năm nay, số bút ký của bà đã xếp đầy một tầng giá sách rồi.
Trong đĩa trái cây trên bàn đặt dưa hấu cắt sẵn, trong chiếc đĩa trái cây khác đựng toàn ruột dưa xắt vuông màu hồng, bên trên còn ghim một cây nĩa.
Đó là bà nội chuẩn bị riêng cho anh.
Phó Ký Trầm xuống xe đi qua, “Bà nội.”
Bà nội kẹp thẻ đánh dấu sách xong đóng sách lại, “Hôm nay không bận à?”
“Không bận lắm ạ.” Phó Ký Trầm ngồi xuống ăn một miếng dưa hấu trước, dưa hấu ngọt lịm, “Dưa này ngon quá, con đem một ít về cho Du Khuynh.”
Bà nội: “Trong bếp còn một nửa, chừa cho con đấy. Dưa này là quản gia mua ở dưới quê ông ấy, ngọt hơn năm ngoái.” Bà quan tâm hỏi: “Chẳng phải nói muốn đi du lịch à, sao chưa gì đã về rồi.”
Nói xong, bà lo lắng không thôi: “Du Khuynh không khỏe chỗ nào hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Ký Trầm lắc đầu rồi ghim một miếng dưa đút bà ăn.
Bà nội xua tay, “Mới ăn một miếng nhỏ xong, không dám ăn nhiều, đường huyết cao.”
Phó Ký Trầm nói tới nguyên do về vội như vậy, “Du Khuynh nói khỏi du lịch, sợ chậm trễ công việc của con. Chừng nào sinh con xong bọn con sẽ vạch kế hoạch đi chơi nhiều thêm mấy ngày.”

Ông nội cất công cụ tỉa cây lên, rửa tay rồi đi qua. “Hạng mục của công nghệ Tân Kiến thế nào rồi?”
Phó Ký Trầm nói tỉ mỉ cho ông nội nghe, cùng với kế hoạch phát triển của mấy năm tiếp theo.
Ông nội gật đầu, “Không tệ nhỉ, ông cũng muốn đầu tư.”
Ông hỏi tiếp, “Thành quả công cuộc cố gắng của con giờ sao rồi?”
Thành quả này không phải chỉ hạng mục, mà là lãnh chứng.
Phó Ký Trầm: “Thuận theo tự nhiên thôi ạ. Nút thắt trong lòng Du Khuynh,” Anh khựng lại, “Cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể tháo gỡ được, quan hệ của cô ấy với mẹ cô ấy có lẽ cứ thế mãi thôi.”
Với tính cách của Lệ Băng cũng đã định sẵn rồi, ở giữa có nhiều vết nứt như vậy, bà với Du Khuynh không thể trở về như trước kia, theo bà thấy có bù đắp lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lằn ranh vết nứt đó luôn tồn tại ở đấy, chẳng cần tự lừa mình dối người.
Chẳng thà đừng ngoảnh đầu mà cứ tiếp tục nhìn về phía trước.
“Điều Du Khuynh khát vọng nhất đồng thời cũng là nhược điểm của cô ấy, chính là tình thương của mẹ.” Nhưng cô càng khao khát thì càng không có được.
Lúc Du Khuynh còn nhỏ, Lệ Băng đã ra nước ngoài phát triển, Du Khuynh muốn được sống cùng mẹ nhưng mẹ cô không đồng ý, cô cho rằng do cô còn nhỏ.
Tới khi cô được mười mấy tuổi, độ tuổi không cần mẹ nhọc lòng nữa nhưng mẹ cô vẫn không chịu sống cùng với cô.
Sau này lên đại học có lần đi du lịch gặp phải mẹ cô, bà vẫn không muốn đồng hành với cô.
Theo Du Khuynh thấy, người mẹ sinh cô ra đã không cần cô nữa rồi.
Trên đời này, có ai sẽ là cuộc đời của ai đâu chứ.
Bà nội an ủi anh, “Nếu con nghĩ thoáng ra thì có lãnh chứng hay không cũng chẳng sao cả.”
Ông nội tiếp lời: “Mấu chốt là nó nghĩ không thoáng ấy chứ.”
Phó Ký Trầm: “…….”
Ở dưới gầm bàn bà nội đập mạnh ông nội một cách, bà đứng lên nói với Phó Ký Trầm: “Chuẩn bị cho con một món quà cực lớn, đảm bảo lát nữa con sẽ thích.”
“Gì thế ạ?”
“Bà đi lấy cho con.”
Ông nội an ủi anh hai câu: “Con với anh con, đứa nào đứa nấy thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, cả Nhạc Tiêu cũng thế, được trong nhà che chở tới lớn, muốn cái gì là có cái đó, đâu có lợi ích gì cũng bị các con chiếm hết được. Cực khổ và hạnh phúc chính là hai mặt của đồng tiền xu, chẳng ai dám đảm bảo vận may của bản thân luôn tốt, cả đời bất kể ném bao nhiêu lần cũng là mặt phải được. Mở rộng lòng một chút.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Giờ con không nghĩ những điều này. Du Khuynh cũng đang thay đổi, con cảm nhận được.”
Chẳng mấy chốc bà nội đi trở ra, xách theo một chiếc túi nặng trịch.
Bà nội: “Cho con mượn xem đấy. Tình cảm, hôn nhân và mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thường gặp trong cuộc sống, nên giải quyết thế nào đều có ở trong này. Chưa hẳn đã thích hợp với con, nhưng đây là kinh nghiệm bà nội tích cóp cả đời, chung quy sẽ có chỗ dùng. Du Khuynh không biết nên xử lý thế nào, thì con học để mà xử lý.”

--
Phó Ký Trầm ngồi ở nhà ông bà nội tới tám giờ hơn mới về, dưa hấu cũng được anh xách đi luôn.
Tới biệt thự nhà họ Du, ngoài Du Cảnh Trạch ra mọi người đều về cả rồi.
Du Khuynh đi qua ôm lấy anh, “Anh còn đem dưa hấu về làm gì?”
“Cho em ăn, ngọt lắm.” Phó Ký Trầm đưa dưa hấu cho dì giúp việc trong nhà để dì ấy đi cắt ra.
Mấy quyển bút ký và nhật ký đó được anh đặt trong khu vực sinh hoạt chung trong nhà.
Quý Thanh Viễn đang chơi cùng Bảo Bảo, anh ta ngó lên bàn, “Đi đâu có nhiều bút ký thế?” Trông có phần cũ kỹ rồi.
Phó Ký Trầm: “Mọi người đều có thể xem, đây là hôn nhân đắc ý sáu mươi năm của bà nội tôi, còn có đoạn thời gian lúc bà du học ở nước ngoài gặp gỡ ông nội tôi. Đừng làm hư là được, tôi còn phải trả lại nữa.”
Du Cảnh Hâm cực kỳ hứng thú với những thứ này, từ nhỏ tới lớn chưa có ai dạy cô ấy nên xử lý những chuyện vụn vặt gặp phải trong hôn nhân như thế nào, “Chị viết bảng ghi chú để ở đây.”
Du Khuynh: “Em muốn xem chuyện tình yêu thời trẻ của ông bà nội.”
“Có tới mấy quyển lận, em từ từ xem.” Phó Ký Trầm chợt nhớ ra: “Trong quyển bút ký có kẹp không ít thư, đều được viết trong thời gian họ yêu nhau.”
Chẳng có gì ướt át cả, đều là mấy chuyện vụn vặt thường ngày.
Bà nội lấy cho anh, nhất định thích hợp với anh.
Phó Ký Trầm bảo Du Khuynh buông anh ra, “Anh quay ra xe lấy món đồ.”
“Còn có bảo bối gì nữa thế?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Hoa hồng còn đặt sau cốp xe.
Du Khuynh làm bảng ghi chú giúp Du Cảnh Hâm, lần đầu tiên có cảm giác trân trọng như thế. Cô với Du Cảnh Hâm giống nhau, xưa giờ chưa từng thấy dáng vẻ gia đình hạnh phúc là như thế nào.
Mà những điều này Phó Ký Trầm được nhìn thấy từ nhỏ tới lớn.
Du Cảnh Hâm cảm khái, “Không ngờ ông nội Phó và bà nội Phó lãng mạn như vậy.”
Rất nhanh, Phó Ký Trầm ôm một bó hoa hồng đi vào.
Cách bó hoa hồng anh cho cô thêm một cái ôm, “Xin lỗi, sau này anh không thế nữa.”
Du Cảnh Hâm quay mặt sang nhìn Quý Thanh Viễn, “Hôm nay tại sao anh lại mua hoa cho em?”

Quý Thanh Viễn: “Muốn mua cho em thôi. Chẳng vì sao cả.”
Đáp án này được Du Cảnh Hâm cho anh ta qua ải.
Cô ấy tiếp tục đánh số thứ tự lên quyển bút ký, để mấy quyển hành trình yêu đương của ông nội Phó và bà nội Phó cho Du Khuynh xem, cô ấy xem từ quyển hôn nhân trở đi.
Du Khuynh ăn một miếng dưa hấu rồi chuẩn bị tìm bình hoa cắm hoa hồng của cô vào.
Phó Ký Trầm sợ gai nhọn của hoa đâm tay cô, anh đi lấy kéo bảo cô đứng bên cạnh chỉ huy còn anh cắt tỉa.
Du Khuynh ôm eo anh, dắn mặt lên cánh tay anh, “Cắt ngắn thêm một đoạn nữa, chừng 2cm.”
Du Cảnh Trạch về tới, nào là nhật ký, nào là hoa hồng, anh ấy dường như đứng ngoài bầu không khí này.
--
Tối hôm thứ Năm, Du Khuynh hẹn Du Cảnh Hâm đi mua sắm.
Du Cảnh Hâm nói chuyện Lãnh Văn Nghi phụ trách tuyên truyền cho đêm nhạc hội với cô ấy, “Em yên tâm giao cho Lãnh Văn Nghi làm ư? Lỡ như cô ta phá hỏng chuyện của em, sự thiệt hại của Lạc Mông không phải là con số nhỏ.”
Du Khuynh lấy một chiếc váy dài ướm thử trước người, “Nếu cô ta muốn phá hỏng thật thì chẳng cất công đứng ra phụ trách làm gì, tùy tiện tìm lỗ hổng nào đó cũng đủ làm dậy dư luận rồi. Cô ta đã dám nhận thì em không phải sợ. Giờ cô ta chịu tìm em hợp tác, vừa xuống nước vừa hạ giá thấp cho em, em dại gì không dùng? Trong chuyện làm ăn, có thêm một mối làm ăn còn mạnh hơn có thêm một đối thủ.”
Cô nhìn Du Cảnh Hâm: “Chị đừng lo cho em, trong lòng em tự có tính toán. Biết người nào nên hợp tác, người nào không nên hợp tác. Châu Tư Nguyên chính là người không nên hợp tác đó.”
Lúc đang nói, cô nhận được điện thoại của Trâu Nhạc Tiêu.
Trâu Nhạc Tiêu hỏi cô đang ở đâu muốn đi tìm cô.
“Tôi thất tình thiệt rồi.”
“Còn xóa hết mọi phương thức liên lạc của anh cô nữa.”
Du Khuynh ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Im lặng hồi lâu, Trâu Nhạc Tiêu nói: “Không thể nói gọn trong một câu được. Tôi đang uống rượu thì tự dưng muốn tìm cô tâm sự.”
Quán bar Trâu Nhạc Tiêu nằm ở lầu một của hội sở, cũng là một thành viên trong đó, rất yên tĩnh giống như tên của nó vậy, còn có ca sĩ hát thường xuyên nữa.
Người tới đó uống rượu, một là nghe nhạc, hai là thưởng thức tay nghề của bartender.
Du Cảnh Hâm nói với Du Khuynh, “Tới đó đi, bên đó rất yên tĩnh.”
Hồi trước Du Khuynh từng tới hội sở một lần để đưa túi xách cho Phùng Mạch nhưng chỉ đi tới trong sân, không biết hoàn cảnh bên trong thế nào, “Chị đi rồi hà? Thích hợp với thai phụ như em không?”
Du Cảnh Hâm: “Thích hợp, chị là bà chủ trong số đó.” Trong nửa năm lúc Quý Thanh Viễn vắng nhà, thi thoảng chị không tăng ca thì sẽ tới đó.
Không có ai chỉ trích, chị chỉ tới đó uống rượu nghe nhạc thôi.
Ca sĩ thường trú là chị tìm, ngay cả bartender cũng được chị mời với mức lương cao về.
Du Khuynh ngó chị, “Rốt cuộc chị đầu tư hết bao nhiêu?”
Du Cảnh Hâm trêu chọc cô: “Mấy năm nay em phung phí bao nhiêu tiền thì chị đầu tư hết bấy nhiêu tiền.”
Du Khuynh: “…….”

Lạnh lòng thấy sợ.
Lúc Du Khuynh và Du Cảnh Hâm tới đó, Trâu Nhạc Tiêu đã uống được hai ly rồi. Cô nàng đặt ly xuống, “Tôi không lsay, cũng không uống say đâu.”
Du Khuynh xoa đầu cô nàng, “Tối đó chẳng phải còn rất tốt sao, không dưng cái chia tay rồi? Anh tôi làm chuyện gì có lỗi với cô hả?”
Trâu Nhạc Tiêu lắc đầu, “Theo đuổi một người đàn ông không yêu mình, gian nan quá. Muốn nói chút chuyện với anh ấy, muốn chọc cười để hòa hoãn bầu không khí, nhưng ánh mắt lạnh nhạt đó của anh ấy tự dưng khiến tôi mất hết dũng khí.”
Cô nàng nhìn sang Du Cảnh Hâm, “Cuối cùng em cũng hiểu chị tại sao trong bốn năm đó chị với Quý Thanh Viễn càng đi càng xa rồi.” Lời đồn thổi trong giới tuy chưa hẳn là thật nhưng không có lửa thì làm sao có khói.
“Chịu cả một bụng uất ức, nhưng khi đối diện với anh ấy lại chẳng nói ra được lời nào.”
“Mấy hôm đó ngày nào tôi cũng đợi điện thoại của anh ấy, mỗi sáng thức dậy việc làm đầu tiên chính là xem anh ấy có gửi tin nhắn cho tôi không. Buổi tối trước khi đi ngủ vẫn không đợi được tin nào, tôi tự lừa dối chính mình rằng do anh ấy bận quá thôi, bận đến mức chẳng có thời gian phân tâm.”
Cô nàng thở hắt ra, “Không nói nữa, không tốt cho thai nhi của cô.” Cô nàng nhìn Du Khuynh: “Thiệt hâm mộ cô, anh hai đối xử với cô tốt như vậy.”
Du Khuynh cười cười, “Tôi đây còn hâm mộ cô có một gia đình hạnh phúc nữa kia. Tôi chưa từng có ngày nào cả. Đời này muốn cũng không có được. Nhưng đàn ông tốt rồi cô sẽ có thôi.”
Trâu Nhạc Tiêu nhếch khóe môi, “Tự dưng tôi cảm thấy bản thân rất giàu có.”
“Khuynh Khuynh.” Giọng nói quen thuộc vọng tới.
Du Khuynh và Du Cảnh Hâm cùng lúc xoay người lại, người tới là Lệ Đàm Trác.
Lệ Đàm Trác nhìn thấy xe của Du Khuynh ở trong sân, nơi phù hợp với cô nhất chính là quán bar thanh tịnh này, phòng bao của hội sở có mùi khói, tiếng ồn cũng lớn.
Du Cảnh Hâm cười chào hỏi với Lệ Đàm Trác, “Đã lâu không gặp.”
Lệ Đàm Trác xoa đầu Du Khuynh, sau đó nói với Du Cảnh Hâm, “Là rất lâu rồi.”
Du Khuynh nhìn hai người họ, “Hai người quen nhau à?”
Lệ Đàm Trác: “Ừm, quen khi còn ở nước ngoài cơ.” Anh ấy nghĩ ngợi chốc lát, “Chắc quen được chừng năm sáu năm rồi.”
Ngoài cửa lại có mấy người đi vào.
Các cô tới hội sở, Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn không yên tâm bèn tìm tới.
Du Cảnh Trạch ở nhà rảnh rỗi không có gì làm cũng theo bọn Phó Ký Trầm tới hội sở, không ngờ gặp Trâu Nhạc Tiêu ở đây, sau đó còn nhìn thấy Lệ Đàm Trác.
Quý Thanh Viễn nhìn Lệ Đàm Trác một cái, vẻ mặt rất lạnh.
Phó Ký Trầm bắt tay với Lệ Đàm Trác, quen biết lâu rồi nên chẳng cần nói lời chào đầu nữa.
Giờ có tổng cộng bảy người, nhưng chiếc bàn này chỉ có sáu chỗ ngồi.
Còn như ai tới ngồi một mình ở chiếc bàn bên cạnh đã trở thành một vấn đề chọn lựa.
Sau đó, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Du Cảnh Trạch.
Du Cảnh Trạch: “.......”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận