Tình Yêu Và Hận Thù


Hơn hai tháng sống trong nhung lụa khiến thể chất của cô tụt giảm xuống rất nhiều.

Nhìn cánh cửa khóa chặt, cô cẩn thận nằm cuộn tròn trên ghế sofa để sạc pin, nằm một lúc nhưng không biết bản thân đã thiếp đi từ bao giờ.  Bản nhạc chuông quen thuộc từ điện thoại đánh thức cô khỏi giấc ngủ say, cô nhắm mắt mò mẫm tìm điện thoại.

Huh? Cảm giác không đúng lắm, không giống giường của mình sao? Ngái ngủ khiến cô hầu như không mở nổi đôi mắt lim dim, khung cảnh xa lạ đột nhiên khiến cô nhớ lại mình đang ở đâu.
Đỗ Thanh Vy vội vàng ngồi bật dậy, cô phát hiện Chu Đình Nam đang ung dung ngồi trên ghế nhìn cô với một nụ cười giễu cợt.
Điện thoại vẫn liên tục kêu nên cô không thèm nhìn tên khốn nạn đó, quay người tìm túi lấy điện thoại ra.

Đó là một số lạ nên cô ngập ngừng hỏi, "Xin chào, ai vậy?"
  " Thanh Vy? Có phải em không?" Phía bên kia truyền đến một giọng người đàn ông.
  “À, anh là ai?” Cô bối rối hỏi.
  "Anh đây, Nguyễn Hữu Khoa, hiện tại em đang ở đâu? Mọi việc thế nào? Em có ổn không? Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Hữu Khoa bon miệng hỏi một loạt câu hỏi khiến cô không biết nên trả lời câu nào trước.
  “A, đàn anh...ha ha, em vừa rồi nghe không rõ.” Đỗ Thanh Vy giả vờ nói.
  "Em đang ở đâu? Anh phải gặp được em."
  "Ồ, anh đang ở đâu? Em sẽ đi tìm anh."
  “Anh ở dưới lầu công ty chúng ta, xuống đi, anh chờ em.”
  “Được, vậy đợi em chút, em xuống ngay.”
Đỗ Thanh Vy đặt điện thoại xuống quay qua hỏi Chu Đình Nam đang ngồi ở đó: "Có gương không?"
  Anh đứng dậy và đẩy một cánh cửa sau lưng, cô bước vào và thấy một phòng khách đơn giản với một chiếc giường đôi lớn êm ái trước những ô cửa sổ kiểu Pháp sáng sủa và một chiếc tủ quần áo hai cánh sát tường.

Ở đây có cả giường nếu biết có cô đã không phải nằm ở trên sofa như một con ngốc.

Ngay trước cửa có một cánh cửa khác, không cần nghĩ cũng biết là phòng tắm, vừa bước vào liền nhìn thấy một chiếc bồn tắm sang trọng, sau đó là bồn rửa mặt.

bồn.
Cô nheo mắt nhìn Chu Đình Nam đang dựa vào cửa, khinh bỉ lẩm bẩm: “Văn phòng lộn xộn mà lại có phòng tắm đẹp như vậy, nhưng mà mùi nặng quá chậc chậc.”
Cô đứng trước gương chải lại mái tóc hơi rối của mình, tô lại chút son, chớp mắt, mỉm cười hài lòng, xách chiếc túi xách nhỏ bước ra ngoài.
  “ Cô đang chuẩn bị đi đâu vậy?” Một giọng nói không hài lòng vang lên sau lưng cô.
  “Về nhà.” Đỗ Thanh Vy không quay đầu lại để trả lời câu hỏi ngốc nghếch này.
  "Tan làm chưa? Cô định về nhà ?" Chu Đình Nam lạnh lùng nói.
  "Hả? Ý anh là gì? Anh muốn tôi chờ anh tan làm sao?" cô quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi?
  “Đồ ngốc, tôi đang hỏi cô tan làm rồi à!” Anh ấy thực sự mắng tôi.
Cô cũng tròn mắt đáp lại anh ta mà không hề tỏ ra yếu thế: "Anh đang mắng ai vậy? Anh mới là đồ ngốc, tôi sao lại tan làm?”
“ Cô vừa mới được công ty tôi nhận vào làm, nhớ không hả, nói cô ngốc cô còn cãi.

"Lại là cái biểu cảm đùa cợt khó chịu đó.
  " Hả? Tôi trúng tuyển? Tôi, tôi từ bỏ rồi mà" Cô vội vàng nhớ lại chuyện vừa rồi, hình như anh ta nói muốn cô làm trợ lý.

Vì vậy cô lập tức nói: "Tôi không thích làm việc ở công ty tồi tệ của anh, chỉ cần tôi muốn làm, rất nhiều công ty lớn sẽ tranh nhau thuê tôi, hừ."
“ Cho dù họ tranh nhau thuê cô đi, nhưng cô vẫn là đến công ty của chúng tôi ứng tuyển.

Cô là tự đến chứ không ai ép buộc cô cả.”
  “ Nhưng mà, vừa rồi tôi đã từ bỏ, tôi không muốn ứng tuyển nữa."
  “ Đã muộn rồi, cô đã được nhận rồi, muốn nghỉ việc cũng không sao, theo quy định của công ty chúng tôi, cô phải bồi thường thiệt hại đã định cho công ty chúng tôi, có lẽ hơn 500 triệu thôi.

Đối với cô Vy đây chắc chỉ là một con số rất nhỏ thôi nhỉ." Anh ta đắc ý nhìn cô.
  “Hả?” Cô sửng sốt, lập tức quay đầu lại ném túi xách về phía anh ta: “Đồ xấu trai, già khọm, gia trưởng, đồ ăn cướp.”
“ Con mẹ nó! Cô...”
Mắng xong cô lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài, không cho tên đàn ông khốn nạn kia nói thêm câu nào thêm việc Nguyễn Hữu Khoa vẫn đang đợi cô ở dưới lầu, cô không nên lãng phí thời gian nhưng anh ta cứ đợi đấy quay lại cô sẽ cãi nhau tiếp với anh ta.
  Vừa bước ra khỏi cổng công ty, cô đã thấy Nguyễn Hữu Khoa đi đi lại lại trước cổng, vẻ mặt rất lo lắng.
  “ Đàn anh.” Cô nhanh chóng chạy tới.
  Thấy cô từ công ty đi ra, anh ấy sửng sốt một chút, lập tức hỏi tôi: " Thanh Vy, em không sao chứ? Có chuyện gì vậy?"
  "Em biết chủ tịch của chúng ta sao?"
  “Em không biết anh ta.” Cô thề, tôi không cố ý nói dối anh ấy, nhưng điều cô nghĩ lúc đó chỉ có là: ai mà biết được tên khốn đó.
  "Vậy em vừa rồi..." Nguyễn Hữu Khoa cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
  "Em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, này, tổng giám đốc của anh có bị bệnh không? Em không nghĩ là anh ta bình thường đâu." Đỗ Thanh Vy nghiêm túc nói, lại vừa gật đầu.
Còn Nguyễn Hữu Khoa chỉ biết đứng gãi đầu đầy bối rối.
  "Ha ha, được rồi, đàn anh, từ nay chúng ta là đồng nghiệp, sao anh lại không vui?" Cô vội vàng chuyển chủ đề, giả vờ vui vẻ.
  " Vui sao, ha ha, anh vốn muốn em làm trợ lý của anh, không nghĩ tới lại bị tổng giám đốc cướp đi, xem ra Thanh Vy của chúng ta đúng thật sự là người nổi tiếng." Anh ấy cũng cười nói đùa.
  Lúc này cô mới biết mình trúng tuyển vị trí là trợ lý cho chồng.
  "Trợ lý của ai không giống nhau, đều là nhân viên của công ty này, ha ha." Cô không khỏi tự hỏi rốt cuộc lão già Chu Đình Nam này muốn làm gì.
Lúc này điện thoại của Đỗ Thanh Vy cũng vang lên, lại là một số lạ cô nhanh chóng bắt máy.
“ Cho cô ba giây lập tức lên văn phòng tôi ngay nếu không cô chuẩn bị tiền đền bù hợp đồng đi.”
Đỗ Thanh Vy chưa kịp nói câu nào thì điện thoại đã tắt, cô lẩm bẩm mắng,“ Đồ già chết tiệt.”
“ Thanh Vy có chuyện gì vậy?”
“ Đàn anh xin lỗi tổng giám đốc gọi em lên làm việc rồi, vậy em xin phép đi trước nhé.”
“Không sao đâu, quay lại làm việc đi, gặp vấn đề gì thì đến gặp anh, số điện thoại lúc nãy anh gọi là của anh."
"Làm sao anh lại biết số điện thoại của em vậy?"
“Hôm đó em điền thông tin anh đã nhìn thấy.”
  Khi cô trở lại văn phòng của Chu Đình Nam một hình ảnh khó coi hiện ra trước mắt cô: Một người phụ nữ tóc dài ăn mặc vô.

cùng gợi cảm, chiếc váy của cô ta chỉ vừa che được bờ mông tròn nay còn ngồi trên đùi của người đàn ông khiến chiếc váy lại còn bị tụt lên cao hơn.

Hơn nữa còn có một bàn tay đang mân mê trong quần áo của cô gái kia, người phụ nữ ấy vặn vẹo cơ thể rên rỉ từng tiếng đầy dâ.m đãng...
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, mặt cô đỏ bừng như lửa đốt vội vàng lấy hai tay che mắt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui