“Em bình tĩnh đi.
Đây là số phận của Thanh Vy, đứa trẻ này sau khi đi cùng Chu Đình Trung cũng không nghe lời do có cái bóng đen đã bén rễ sâu trong lòng thằng bé.”
“Vậy thì phải làm sao? Vậy thì phải làm sao? Liệu thằng bé có tìm đến đến rồi làm tổn thương Thanh Vy của chúng ta không?”
“Có lẽ là tạm thời không, hơn nữa con gái nhất định có thể tự bảo vệ mình, không để xảy ra chuyện lớn gì.”
“Con gái đáng thương, Thanh Vy đáng thương của tôi.” Cố An Nhiên khóc lóc thảm thiết.
“Đừng nói như vậy, Đình Nam cùng Thanh Việt không phải càng đáng thương hơn sao, hai đứa trẻ từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, hai anh em lại ly tán hai nơi, em không cảm thấy càng đáng thương hơn sao?”
“Em luôn coi Thanh Việt như con ruột của mình.
Em đối xử với thằng bé thậm chí còn tốt hơn cả Thanh Vy.
Anh còn muốn em phải làm gì nữa? Con em sẽ phải mang gánh nặng này đến bao giờ đây.”
“Cứ đếm từng ngày đi.
Chỉ cần hai anh em cần con bé thì con bé phải cho đi mà không được phàn nàn gì.
Anh hy vọng em có thể hiểu sự thật này.”
“Tôi không hiểu, tôi không hiểu, hu hu...”
Họ không biết rằng cuộc cãi vã của họ đã được nghe thấy rõ ràng.
Cậu bé Thanh Việt ít nói từ nhỏ nhưng lại cực kỳ thông minh.
Cậu bắt đầu âm thầm chú ý đến lời nói và việc làm của cha mẹ mình rồi chẳng mấy chốc cậu đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện từ mỗi cuộc cãi vã sau lưng của cha mẹ mình.
Thanh Việt đã sống với Thanh Vy từ khi còn nhỏ và luôn coi cô như chị gái của mình, cậu thích sự hoạt bát, vui vẻ và giản dị của Thanh Vy.
Kể từ đó, cậu nhận thấy rằng tình cảm của mình dành cho Thanh Vy đã thay đổi dần dần.
Cậu không còn gọi Đỗ Thanh Vy là chị nữa mà sẽ gọi là Thanh Vy.
Đỗ Thanh Việt mỗi ngày quan tâm đến cô nhiều hơn và chú ý đến cảm xúc của cô nhiều hơn.
Bố rất nghiêm khắc với Thanh Vy, mỗi lần như vậy cậu bắt đầu cảm thấy đau khổ, bắt đầu âm thầm giúp đỡ cô, thường xuyên đứng trước mặt cô để bảo vệ cô.
Chỉ cần việc liên quan đến Đỗ Thanh Vy cậu sẽ giải quyết nó một cách bốc đồng.
Đỗ Chiều và Cố An Nhiên biết sự thay đổi của Đỗ Thanh Việt, nhưng họ chỉ nghĩ rằng đó là tình chị em thân thiết.
Cho đến khi một ngày nào gia đình nhà họ Chu nói với Đỗ Chiều rằng muốn Thanh Vy kết hôn với Chu Đình Nam.
Sau khi nghe được Đỗ Thanh Việt lớn tiếng phản đối, cậu nói với Đỗ Chiều và Cố An Nhiên rằng cậu không đồng ý dùng hạnh phúc của Thanh Vy để cứu lấy trái tim của một người có cuộc sống đàng điếm, cậu nói không thể để Thanh Vy nhảy vào hố lửa đó.
Khi đó, Đỗ Chiều và Cố An Nhiên đều sững sờ, nhìn khuôn mặt non nớt của Thanh Việt họ nhận ra rằng đứa trẻ năm đó đã trưởng thành, và họ nhận ra rằng tình cảm của Thanh Việt dành cho Thanh Vy đã không còn là tình chị em đơn thuần nữa.
Đỗ Chiều đã nói chuyện rất lâu với Thanh Việt kể cho cậu nghe về sự việc từ đầu đến cuối và nói với cậu: “Đây là điều Thanh Vy nên làm.
Nếu Đình Nam thực sự có khúc mắc như vậy trong lòng, điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy.Cả đời này, bố không muốn Đình Nam chìm đắm như thế này, chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ cố gắng vì cha mẹ ruột của con, cho dù phải hy sinh Thanh Vy, nhà họ Đỗ cũng không ý kiến gì.”
“Thanh Việt, bố biết con đang nghĩ gì, nhưng nếu con muốn Thanh Vy chấp nhận tình cảm của con thì con phải cho con bé biết lai lịch của mình, để con bé biết tất cả những chuyện này, có thể con sẽ nghĩ bố ích kỷ, nhưng con à bố không muốn Thanh Vy phải mang gánh nặng này cả đời, con có hiểu được lòng bố không? Vì vậy, Thanh Việt bố xin con, đừng làm tổn thương Thanh Vy nữa.”
Ngày hôm đó, Đỗ Thanh Việt đã khóc, khóc rất nhiều nhưng cậu lại không nói lời nào với cô.
Ngày hôm sau, cậu đến thành phố tìm Chu Đình Nam.
Khi cậu đứng trước mặt Chu Đình Nam anh cũng sửng sốt.
Ánh nắng chiếu từ khe cửa sổ chiếu lên mặt Đỗ Thanh Việt khuôn mặt đó rất giống bố anh.
Trong trái tim của Chu Đình Nam, hình ảnh của cha và mẹ anh đã chôn sâu vào một góc nào đó trong trái tim anh rất ít khi nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, mỗi lần nghĩ tới, trong lòng lại đau như bị ai dùng dao cắt ra, đau đớn làm cho anh cảm thấy ngạt thở, đau đến phát điên.
“Tôi là Đỗ Thanh Việt” Cậu nhìn người anh em chưa từng gặp mặt này, trong lòng cảm thấy một sự phấn khích không thể giải thích được.
Chu Đình Nam nhàn nhạt nhìn cậu, mang theo một tia tà khí cùng một tia kiêu ngạo:“ Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi, tôi muốn nói chuyện với anh về Thanh Vy”
“Cô ấy thì có chuyện gì để nói?” Chu Đình Nam nheo mắt nhìn cậu và hỏi một cách thoải mái.
Trái tim của Đỗ Thanh Việt từng chút một chìm xuống, cậu biết rằng đây là một hố lửa, cậu biết rằng Thanh Vy sẽ không hạnh phúc nếu cô kết hôn với Chu Đình Nam.
Đỗ Thanh Việt không có ấn tượng gì về cha mẹ ruột của mình, đối với anh mà nói Đỗ Chiều và Cố An Nhiên còn đáng kính hơn cha mẹ ruột của mình, vì vậy khi Đỗ Chiều nhỏ giọng cầu xin cậu, cậu không thể từ chối cũng không có quyền để từ chối yêu cầu của một người cha để bảo vệ con gái mình.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Chu Đình Nam, cậu hối hận rất hối hận vì đã không khăng khăng ngăn cản, hối hận vì đã đồng ý để Thanh Vy cưới người anh trai chưa bao giờ quan tâm đến em trai của mình.
Vì vậy, Đỗ Thanh Việt kiêu hãnh lạnh lùng nói với anh: "Tôi không quan tâm anh có khuất mắc gì trong lòng, và tôi không quan tâm anh muốn làm gì.
Tôi chỉ nói rằng, anh không được phép làm tổn thương Thanh Vy.
Nếu anh không thể để cô ấy hạnh phúc, vậy hãy trả cô ấy lại cho tôi.”
“Ý của cậu là?” Chu Đình Nam tà ác hỏi.
"Ý của tôi là tôi yêu cô ấy, tôi muốn cô ấy hạnh phúc, nếu anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, xin đem cô ấy trả lại cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.” Đỗ Thanh Việt thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Chu Đình Nam nhìn Đỗ Thanh Việt một cảm giác ghen tị chưa từng có trước đây dâng lên trong lòng anh.
“Cô Đỗ Thanh Vy hình như sắp cưới tôi rồi, cậu có tư cách gì mà nói những lời như vậy?” Anh lạnh lùng nói.
“Chỉ cần mạng sống của cô ấy là do cha đổi bằng mạng sống của ông ấy, tôi có quyền và nghĩa vụ dùng tính mạng của mình bảo vệ cô ấy.” Đỗ Thanh Việt ưỡn ngực lạnh lùng lớn tiếng nói.
Chu Đình Nam ngạc nhiên nhìn cậu: ” Cậu, cậu biết?”
“Đúng, tôi biết tất cả mọi thứ.”
“Bố, ý tôi là bố Đỗ và chú Chu bọn họ muốn lợi dụng Thanh Vy để cứu anh, bởi vì bọn họ đều cảm thấy nợ anh, nhưng anh không nghĩ như vậy là kẻ nhát gan, không dám đối mặt với thực tế sao? Vì vậy, tôi hy vọng anh sẽ ngừng đùa giỡn với hạnh phúc của Thanh Vy, nếu anh không yêu cô ấy, thì tôi sẽ mang cô ấy đi.”